Họ làm từng bước một theo lời Ngô Tứ Đại, cắt ngón tay của mình, nhỏ ba giọt máu lên miếng vải
vàng, sau đó cắt một lọn tóc của từng người, cuối cùng dùng vải vàng gói2kỹ, chôn xuống dưới chân • mình.
Sau khi xong xuôi, Ngô Tứ Đại cho các lãnh đạo của nhà máy hai lời khuyên, một là sau này không được đào đất trong nhà máy lên bất kế5thế nào, cho dù là trồng cây cũng không được. Hai là buổi tối có thể tăng ca, nhưng không thể quá nửa đêm, nếu không ông ta cũng không thể bảo đảm còn có chuyện gì6xảy ra không.
Sau đó nhà máy làm đúng lời dặn của Ngô Tứ Đại, hơn nữa lãnh đạo nhà máy còn sắp xếp cho ông ta đến nhà máy cùng làm người gõ mõ cầm canh với5ông cụ Trương, để phòng ngừa trong nhà máy lại xảy ra biến cố gì, ông ta cũng có thể giải quyết được sớm. Khi mọi thứ đều làm xong xuôi, chuyện này làm sóng gió nhanh3chóng lắng xuống. Vài năm sau Ngô Tứ Đại bị bệnh qua đời, bởi vì cả đời ông ta không có con cái, cuối cùng vẫn là nhà máy bỏ tiền góp sức làm hậu sự cho.
Cụ đội trưởng Vương kể đến đây thì xúc động vô vàn: “Thật ra chúng tôi đều rất nhớ những ngày tháng đi làm ở nhà máy giày, dù khá mệt mỏi nhưng nhiệt tình với cuộc sống vẫn rất lớn. Sau này lợi nhuận và hiệu quả của nhà máy không tốt, thực sự không trả nổi tiền lương, cuối cùng chỉ có thể chuyển nhượng cả nhà xưởng và đất cho tư nhân, tranh thủ cho chúng tôi một khoản phí bồi thường nghỉ việc.
Chú Lê tiếp tục hỏi: “Vậy sau đó ông có từng nghe thêm tin tức gì liên quan đến miếng đất kia không?” Cụ đội trưởng Vương mờ mịt lắc đầu: “Chỉ nghe nói miếng đất đó vẫn luôn bỏ không, chuyện khác thì không nghe nói gì cả.” Sau khi tạm biệt cụ đội trưởng Vương, chú Lê nhận được điện thoại của ông chủ Tống, nói giờ ông ta đang ở cửa nhà chú Lê, có chuyện quan trọng muốn nói với chú, nghe giọng điệu ông ta qua điện thoại chắc là rất sốt ruột. Đến khi chúng tôi lái xe về tới cửa nhà chú Lê thì thấy ông chủ Tống đang đứng đó với sắc mặt xanh mét. Chú Lê không nói hai lời, mời người vào phòng, sau đó pha cho ông ta bình trà nóng rồi nói: “Uống miếng trà để xuôi xuôi trước đã, đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi thấy sắc mặt ông chủ Tống khó coi như vậy, hẳn là bị chuyện có liên quan đến miếng đất kia hù dọa. Đầu tiên, ông chủ Tổng nhận trà của chú Lê rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy bản vẽ mặt phẳng của nhà máy giày trước đây do ông ta nhờ mối quan hệ mà tìm được ra.
Bản vẽ mặt phẳng tổng cộng có hai tờ, một tờ là trước khi xây lại, một tờ khác là sau khi xây dựng lại. Tôi thấy bản vẽ đã hơi ố vàng, phát hiện thời gian bên dưới bản vẽ lại là ở đầu thập niên 70, xem ra số tuổi của hai tấm bản vẽ này còn lớn hơn cả tôi.
Sau đó ông chủ Tổng mới kể cho chúng tôi chuyện mình nghe được về miếng đất kia...
Ông chủ Tổng bảo trước đó ông ta cũng sơ suất, chỉ thấy miếng đất này hơi quá nên không nghĩ nhiều đã mua, kết quả câu chuyện đằng sau nó đúng thật là không nhỏ! Sớm biết sẽ như vậy, kể cả là cho không, ông ta cũng chẳng lấy miếng đất này. Hoá ra mảnh đất này đã được một ông chủ họ Chu mua hồi những năm chín mươi, sở dĩ ông ta nhìn trúng nơi này, cũng là suy xét đến vị trí chỗ này cách xa nội thành, cho nên ông ta định làm một trại chăn nuôi tự động hoá, ai ngờ từ lúc vừa mới bắt đầu thi công, ông ta gặp vận rủi không ngừng...
Lúc ban đầu là có công nhân đào dưới đất vài đoạn gỗ mục, tuy rằng đã không biết nó dùng để làm gì, nhưng bên trên hình như có điêu khắc phù chú gì đó. Lúc ấy vừa mới mở cửa cải cách, đã có không ít người biết đồ cổ đào ra dưới đất rất có giá trị, vì thế có người suy đoán, e là dưới này có mộ cổ gì đó chăng!
Vì thế ông chủ chu tham tiền bèn bảo đội thi công dừng lại, ông ta phải nghiên cứu kỹ mấy khúc gỗ mục này xem có lại lịch gì, vì thế ông ta còn cố ý mời người bạn chuyên chơi sưu tầm của mình tới nhìn hộ.
Kết quả sau khi người bạn của ông chủ Chu tới, cẩn thận quan sát vài đoạn gỗ mục này rồi lại lắc đầu nói: “Thứ này không có giá trị sưu tầm gì cả, hơn nữa đã mục đến tình trạng này, giá trị trang trí cũng không có! Ông đào từ đâu ra vậy?”
Vì thế ông chủ Chu nói vị trí cụ thể đã đào được đoạn gỗ mục này cho người bạn nghe, người nọ lập tức thay đổi sắc mặt: “Không phải trước đây thứ này là pháp khí trấn áp thứ gì đó chứ!” Ông chủ Chu nghe mà ù ù cạc cạc nói: “Trấn áp cái gì?”
Người bạn kia của ông ta nói với vẻ mặt lúng túng: “Tôi cũng không hiểu lắm, nói không rõ được, có điều thấy các vị trí mà bọn họ đào lên, chắc chắn có liên quan đến Thái Cực Bát Quái, tôi khuyên ông đừng vội khởi công, điều tra rõ ràng đã rồi nói sau!”
Người bạn kia của ông chủ Chu đi rồi, lòng ông ta cũng hơi bồn chồn, vì thế bèn nghĩ có cần mời đại sự phong thuỷ đến đây xem thử hay không? Kết quả khi ông ta mới vừa có suy nghĩ này, trong nhà lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Con trai ông ta bị thầy giáo trong trường nói vài câu, liền nhảy từ lầu ba xuống. Tuy cứu được người, nhưng lại ngã gãy cột sống, sau này rất khó đi lại. Ông chủ Chu bị chuyện của con mình làm sứt đầu mẻ trán, nên gác chuyện mảnh đất đó lại. Tuy nhiên không ngờ, từ đó về sau, ông chủ Chu gặp vận đen không ngừng, vừa mới xử lý ổn chuyện của con trai, khi kiểm tra sức khoẻ bản thân ông ta lại phát hiện ra thận có vấn đề, nếu không ghép thận thì sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Cuối cùng ông chủ Chu đổi hết tài sản cố định trong tay thành tiền mặt, dùng để chữa bệnh cho chính mình! Đương nhiên, trong đó bao gồm cả miếng đất có nhà máy giày kia... Từ đó trở đi, bất kể là mảnh đất này tới tay ai, người đó sẽ bắt đầu đen từ đầu tới chân, muốn xui xẻo bao nhiêu thì xui xẻo bấy nhiêu. Tốt số thì sang tay sớm một chút, còn có thể ngăn tốn thất đúng lúc, nếu không sẽ bị nó khác đến cửa nát nhà tan.
Người bạn đã đưa đất cho ông chủ Tống để trừ nợ chính là như thế, vốn dĩ việc làm ăn của ông ta đang hô mưa gọi gió, nhưng vì tham của hời mua mảnh đất này về, nên bắt đầu gặp vận đen không ngừng, chưa nói việc làm ăn táng gia bại sản, giờ còn kiểm tra ra một đống bệnh trên người.
Tôi nghĩ bụng thảo nào sắc mặt ông chủ Tổng lại khó coi như vậy! Quả thực đây chính là củ khoai nóng phỏng tay! Nếu là trước đây, mảnh đất này có lẽ để giá hời chút cũng có thể sang tay. Nhưng giờ đã nhiều lần đổi chủ, chuyện ông chủ Tống có thể nghe được, người khác cũng có thể nghe được, muốn sang tay là khó càng thêm khó. Còn nữa, họ làm ăn buôn bán vốn dĩ đã hết lòng tin vào vận may, làm hỏng vận may của họ còn đòi mạng hơn cả cướp tiền của họ đi!! Cuối cùng chú Lê mở miệng an ủi ông ta vài câu, bảo trước hết ông ta đừng lo lắng quá, nếu bây giờ đã biết chân tướng sự thật, muốn giải quyết dứt điểm cũng không phải không có cách!
Ông chủ Tổng nghe thể thì kéo lấy tay chú Lê nói: “Lê đại sư ơi! Tình nghĩa của chúng ta đã nhiều năm như vậy, lần này ông phải cứu tôi nhé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...