Để phòng ngừa chuyện lúc chúng tôi vào tìm người, Ngụy Tử Huyên lại chạy ra từ lối khác, đội trưởng Ngô cho người canh giữ ở bên ngoài khu nhà, nếu thấy Ngụy Tử Huyên, cứ bắt lại đã rồi nói sau!
Chúng tôi đi cùng đội trưởng Ngô vào tầng hầm nhà họ Khúc, trong mắt anh ta, chúng tôi là thám tử do cha mẹ Ngụy Tử Huyên mời tới, chuyên phụ trách tìm người mất tích.
Anh ta đã nghĩ như vậy, chúng tôi cũng không tiện giải thích quá nhiều, chỉ cần anh ta không xem chúng tôi2như kẻ bị tình nghi là được rồi, dù gì chúng tôi cũng đã giao tất cả các manh mối đã tìm được trong mấy ngày nay cho cảnh sát.
Tuy ông Ngụy và bà Ngụy đã mạnh mẽ yêu cầu, hy vọng chúng tôi sẽ đại diện toàn quyền cho vợ chồng họ để tham gia vào toàn bộ quá trình tìm kiếm Ngụy Tử Huyên, nhưng đội trưởng Ngô chỉ đồng ý cho chúng tôi đi theo mà không được can thiệp vào việc phá án của họ.
Do lúc trước phát hiện ra thi thể trong tầng hầm này nên5cảnh sát đã dùng giải dây cảnh giới che lại miệng hầm, nhưng khi chúng tôi đến trước cửa lối vào tầng hầm thì thấy dây cảnh giới mới dàn đêm qua đã bị ai đó xé đứt rồi.
Đội trưởng Ngô nháy mắt, ý bảo chúng tôi chờ ở đây, để một mình anh ta xuống trước xem thử... Không còn cách nào khác, ba chúng tôi đành phải đứng ở trên chờ anh ta, cho dù bây giờ Ngụy Tử Huyên có ở phía dưới, một mình đội trưởng Ngô cũng có thể đối phó được.
Ai ngờ, sau khi đội6trưởng Ngô xuống được một lúc, chúng tôi bỗng nghe thấy tiếng súng nổ?? Tôi ngây người, dại ra quay sang hỏi Đinh Nhất: “Vừa rồi là tiếng gì vậy?” Đinh Nhất cảnh giác lấy con dao phòng thân ra và nói với tôi: “Tiếng súng...” Chuyện xảy ra quá đột ngột, không kịp chờ cảnh sát ở phía bên ngoài vào chi viện, tôi và Đinh Nhất đành phải đi xuống trước xem thế nào, còn chú Lê chạy ra ngoài gọi cảnh sát tới. Tôi cầm con dao thép trong tay, cẩn thận đi sau lưng Đinh Nhất, dù5bây giờ là ban ngày, nhưng ánh sáng trong tầng hầm vẫn rất mờ nhạt.
“Đội trưởng Ngô...” Tôi gọi vào chỗ sâu nhất trong tầng hầm. Chẳng nhận được lời đáp nào, xung quanh yên tĩnh đáng sợ. Vừa rồi chắc chắn tôi đã nghe thấy tiếng súng phát ra từ tầng hầm, hẳn là đội trưởng Ngô đã gặp phải tình huống khẩn cấp gì đó nên mới nổ súng, nhưng vì sao sau khi tiếng súng vang lên, phía dưới lại lập tức yên tĩnh như thế?
Khi chúng tôi thận trọng đi xuống cánh cửa tầng hầm cuối cùng,3tôi đột nhiên nhìn thấy một cái chân người thò ra ngoài, nhìn màu sắc của chiếc quần và giày thì hình như là đội trưởng Ngô... Đinh Nhất vội chạy tới đẩy cánh cửa sắt, đội trưởng Ngô đang lấy tay che cổ, cơ thể co giật, và khẩu súng lục của anh ta đang nằm ngay bên cạnh.
Máu tươi chảy ào ạt từ cổ đội trưởng Ngô, xem ra tiếng súng vừa rồi nhắm vào anh ta. Tôi vội vàng muốn dùng tay giúp anh ta che vết thương, hy vọng có thể làm giảm lượng máu chảy ra. Nhưng đúng lúc đó, tôi đột nhiên nghe thấy trên đầu mình vang lên âm thanh lọc xọc... lọc xọc...
Tôi ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng... thình lình bắt gặp một người đang treo ngược đầu trên trần tầng hầm! Người đó dùng đôi mắt vằn vện tia máu nhìn chòng chọc vào tối. Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác tim mình tràn ngập bị thương, cảm thấy sống trên đời này chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Bố mẹ không còn, Chiêu Tài cũng chỉ có thể dựa vào nội đan hồ ly để kéo dài tính mạng, đợi sau khi chị ấy chết đi, cũng chỉ còn một mình tôi cô đơn sống trên cõi đời này, nếu sống mà đau khổ như vậy thì thà sớm kết thúc cho rồi.... Nghĩ vậy nên ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cầm con dao thép lên đâm thẳng vào lồng ngực của mình!! Tôi dùng lực khá mạnh, chắc lần này phải chết thật rồi.
Nhưng đợi một lúc chỉ cảm thấy trên người mình hơi đau một chút, tôi nhấc mắt lên nhìn thì phát hiện Đinh Nhất đang dùng tay giữ chặt lưỡi dao, nhờ thế mới bảo vệ được cái mạng nhỏ của tôi. Nhưng chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, cho dù tốc độ của anh ta rất nhanh, nhưng mũi dao vẫn đâm xuyên qua quần áo và làm rách da ở ngực tôi.
Lúc này tôi không thể phân biệt được máu trên tay Đinh Nhất là máu của anh ta hay của mình, tóm lại, tôi lập tức tỉnh lại sau khi nhìn thấy máu chảy ra, những cảm xúc bi quan chán đời vừa nãy đã biến mất sạch!
Thấy tay Đinh Nhất bị thương, tôi vội lấy giấy ăn ra đưa cho anh ta cầm máu, tôi biết vừa rồi mình dùng rất nhiều sức, chắc chắn tay Đinh Nhất bị thương không nhẹ! Nhưng vào lúc này, trên đầu của chúng tôi lại vang lên những tiếng lọc học lọc xọc...
Tôi giật mình, vội che mắt Đinh Nhất và nói: “Đừng nhìn lên trên, phía trên có thứ có thể mê hoặc lòng người...” Đinh Nhất cười lạnh, anh ta dùng bàn tay bị thương hất mạnh lên đầu... Thứ kia lập tức phát ra một tiếng rít chói tai, sau đó nó nhanh chóng có vào góc trong cùng. Tôi cầm máu cho Đinh Nhất trước, sau đó vội vàng ngồi xuống xem xét vết thương của đội trưởng Ngô, phát súng kia bắn trúng vào cổ của anh ta, nhưng nhìn lượng máu chảy ra thì có vẻ không bị đụng vào động mạch cô.
Tôi vội rút chỗ giấy ăn còn lại ra cầm máu, dùng một tay ghì chặt vào chỗ vết thương, tay còn lại lấy điện thoại định gọi cho chú Lê để bảo chú mau cho cảnh sát bên ngoài vào cứu người!
Đinh Nhất vẫn trợn mắt nhìn chằm chằm vào thứ đang ở trong góc khuất nhất, chỉ cần nó dám tiến tới một bước, Đinh Nhất sẽ ra vẻ muốn vung máu về phía nó. Máu của Đinh Nhất thuần dương, thứ kia sợ hãi máu của anh ta như vậy thì chắc chắn nó là do thứ âm tà nào đó biến thành.
Vì hai tay tôi lúc ấy đều là máu nên cầm điện thoại dễ bị trượt, vất vả lắm mới bấm được số của chú Lê, sau khi nghe tôi nói xong, chú ấy lập tức dẫn cảnh sát ở bên ngoài chạy vào trong. Nếu không có thứ tà ma kia ở bên trong, tôi và Đinh Nhất hoàn toàn có thể khiêng đội trưởng Ngô ra ngoài trước rồi lại quay vào, nhưng giờ có thứ này ở đây, Đinh Nhất không thể lùi một bước nào, mà một mình tôi cũng chẳng vác nổi đội trưởng Ngô. Không lâu sau, các đồng nghiệp của đội trưởng Ngô chạy tới, tôi để họ đưa đội trưởng Ngô đến bệnh viện trước vì anh ta chảy quá nhiều máu, nếu chậm thêm chút nữa chắc sẽ không kịp.
Sau khi đội trưởng Ngô được các đồng nghiệp khiêng đi, ba chúng tôi bắt đầu chuyên tâm xử lý thứ có thể mê hoặc lòng người trước mắt. Thứ kia e ngại máu của Đinh Nhất nên vẫn luôn trốn ở trong góc tối mà không dám ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...