Giống như mấy game điện thoại yêu đương mà mấy nữ sinh này thích, dù rất linh hoạt đa dạng, nhưng vẫn có những lối mòn trong đó, vì dù sao cũng không phải người thật. Nhưng nhân vật Thâm Nam này lại khác, từng câu chữ cậu ta nói2dường như đều khiến tôi cảm nhận được một người đàn ông học rộng tài cao u buồn.
Điều này khiến tôi càng có hứng thú với đoạn hội thoại của họ, nên tiếp tục đọc. Trong mấy tháng gần đây, hai người này nói rất nhiều chuyện, có liên quan5đến cuộc sống, tình yêu thậm chí cả tình thân...
Thử hỏi trong thị trường game điện thoại hiện nay có game nào có thể làm được như thế chứ? Nếu có thật, tôi cũng muốn tham gia, giả lập một bạn gái để tâm sự.
Trong đoạn hội thoại của Thâm6Nam và Ngụy Tử Huyên, bạn trai giả lập này liên tục hướng dẫn Ngụy Tử Huyên cách trốn nhà đi. Vì cậu ta luôn tạo ra một thế giới hoàn mỹ của người trưởng thành, chỉ cần rời khỏi cha mẹ thì có thể thực sự trưởng thành...
Ngụy Tử5Huyên đang trong thời kỳ dễ bị lừa gạt nhất, chỉ cần cho cô bé chút quan tâm, đối phương nói gì thì sẽ làm đó. Nhưng có một chuyện tôi vẫn không hiểu được, game điện thoại này vì sao có chức năng hoàn hảo đến thế? Đừng nói3là Ngụy Tử Huyên mới chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, cho dù là một cô gái trưởng thành cũng không trách được bị Thâm Nam dắt mũi.
Trong lúc tôi đang xem điện thoại của Ngụy Tử Huyên, chú Lê hỏi thăm những chuyện liên quan đến Ngụy Tử Huyên, có điều tiếc là hai người này cũng không biết được bao nhiêu...
Trong lúc tôi đang xem ghi chép, vô tình phát hiện trước khi bỏ nhà đi mấy hôm, Ngụy Tử Huyên có một đoạn hội thoại với Thâm Nam. Thâm Nam nói tên thật của mình là Khúc Lãng, đang là học sinh cấp ba. Cậu ta còn nói với Ngụy Tử Huyên, nếu như cô bé thực sự cảm thấy ở nhà không vui thì lúc nào cũng có thể tìm cậu ta, đồng thời còn đưa địa chỉ chi tiết cho Ngụy Tử Huyên.
Lúc thấy địa chỉ này, trong lòng tôi rất vui mừng, xem ra Ngụy Tử Huyên đã đến địa chỉ kia tìm “Khúc Lãng”! Sau khi tôi nói chuyện này với cha mẹ Ngụy Tử Huyên, họ rất kinh ngạc, một trò chơi có thể rủ con họ bỏ nhà đi?
Điểm này tôi cũng không hiểu, tôi từng download game này về điện thoại của mình, nhưng căn cứ theo giới thiệu trong trò chơi, đây là một trò chơi giả lập nhân vật hỗ trợ tự động Tool Software, tất cả nhân vật trong đó đều là giả lập, thậm chí còn có thể dựa vào lựa chọn của người chơi để tạo ra một người yêu hoàn mỹ trong lòng.
Trừ bản thân người chơi, trong trò chơi sẽ không xuất hiện người thật nào khác! Nhưng tên Khúc Lãng này xuất hiện từ đâu?
Cuối cùng chúng tôi dưới sự ủy quyền của cha mẹ Ngụy Tử Huyên, mang theo đủ loại nghi vấn trong lòng đến địa chỉ của người gọi là Khúc Lãng kia...
Nó cũng không ở trong thành phố, mà ở một huyện rất nổi tiếng là quê hương của Trạng Nguyên.
Nơi này sở dĩ nổi tiếng như vậy, vì năm nào huyện này cũng có một hai Trạng Nguyên đứng đầu kỳ thi đại học toàn tỉnh, hằng năm tỷ lệ trúng tuyển đại học trọng điểm cũng luôn xếp hạng tốp đầu cả nước.
“Không ngờ người không thích học như Ngụy Tử Huyên, lúc bỏ nhà đi lại chọn đến nơi chuyên đào tạo ra Trạng Nguyên thế này!” Tôi ngồi ghế cạnh tài xế, giọng hơi châm chọc.
Chú Lê ngồi sau thở dài nói: “Có lẽ trong lòng cô bé cũng rất mong mình có thể trở thành học sinh tốt, nhưng cô bé không biết làm thế nào để đạt được điều đó…”
Tôi gật đầu: “Vâng, có thể như vậy, vì trong hội thoại của cô bé với Thâm Nam, Ngụy Tử Huyên từng hỏi Khúc Lãng, cậu ta làm thế nào để trở thành học sinh giỏi.”
Chú Lê tò mò hỏi: “Cậu ta trả lời Ngụy Tử Huyên thế nào?”
Tôi lắc đầu: “Đây cũng là điều khiến cháu hoài nghi Khúc Lãng có thực sự là học giỏi không? Những điều cậu ta nói với Ngụy Tử Huyên không đều có tác dụng thực sự...”
Xe của chúng tôi nhanh chóng chạy đến đường cao tốc hướng đến quê hương của Trạng Nguyên, tôi đã từng gọi điện cho công ty phát hành trò chơi “Trời sinh một đôi” hỏi thăm, sau khi download trò chơi về có khi nào sẽ xuất hiện hai người chơi cùng tương tác với nhau hay không? Nhưng công ty phát hành trò chơi đã khẳng định là không thể.
Họ nói đó không phải là phần mềm tương tác, nên không cách nào có thể khiến người chơi có tương tác với nhau. Tôi thầm nghĩ, nếu quả thật như vậy, vấn đề hẳn là xuất hiện ở phía Ngụy Tử Huyên chứ không phải ở trò chơi...
Đi theo địa chỉ Thâm Nam cho Ngụy Tử Huyên trong trò chơi, chúng tôi tìm đến một ký túc xá cũ kỹ, xung quanh đều bị phá dỡ ngổn ngang. Chúng tôi vừa định vào, thì có một người đội nón bảo hộ chạy ra cản chúng tôi lại.
“Ai ai ai! Đây là khu đang phá dỡ, người ngoài không được vào!” Người đến hống hách nói.
Ba người chúng tôi đều ngạc nhiên, khu phá dỡ?! Anh ta nói chúng tôi mới để ý nơi này đúng là đã lâu rồi không có người ở! Thế là tôi khách sáo hỏi: “Làm phiền anh, cho hỏi nơi này phá dỡ lâu chưa? Người thân tôi ở gần đây! Chưa hề nghe nói nơi này đang phá?”
Người kia nói: “Người ở đây đều thành nhà giàu mới nổi trong thành phố, có tiền thì đi đâu cũng được tung hô mà, không phải là người thân không có tiền đến vay đấy chứ!”
Tôi nghe ra giọng châm biếm, lập tức sầm mặt nói: “Có phải người thân nghèo khó đến vay tiền hay không thì liên quan gì đến anh? Anh chỉ là bảo vệ công trường mà nói nhiều thế làm gì?”
Tên kia vừa định to tiếng với tôi, bị ánh mắt của Đinh Nhất dọa tụt lại, chỉ thấy anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi... tôi chỉ tùy tiện nói mấy câu thôi mà, có điều trong này thực sự không vào được!”
Lúc này vẻ mặt của tôi cũng hòa hoãn hơn chút ít, dù sao chúng tôi cũng đến đây để nghe ngóng, gây sự với anh ta cũng không ích gì, thế nên tôi móc một điếu thuốc đưa cho anh ta: “Người anh em, chúng tôi đến đây thực sự có chuyện, vừa rồi sốt ruột nên ngữ điệu không tốt, anh đừng để ý!”
Tên kia lúng túng nhận điếu thuốc nói: “Tôi cũng một mình ở đây trông coi, thực sự đã sớm không còn ai nữa, nhưng ông chủ vẫn không cho rời đi. Anh nói xem, chỗ này vừa bẩn vừa vắng, đường lại không dễ đi, đến cả người đưa đồ ăn nghe thấy địa chỉ này cũng không vui vẻ đến!!”
Tôi nhìn xung quanh, quả nhiên hoang vu một mảng, lại tiếp tục hỏi: “Trong khu này đến một hộ gia đình cũng không có à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...