Thấy Lưu Mẫn đi rồi, tôi vội hỏi chú Lê: “Bây giờ có thể nói rồi chứ! Đối phương là gốc rạ cứng cỡ nào ạ! Chú còn ra vẻ thần bí như vậy?”
Chú Lê cười hề hề nói: “Ý chú muốn ba người chúng ta bàn bạc trước một chút về các khả năng của chuyện này đã, sau đó chờ gã Chước Tử kia tỉnh lại để xác minh, rồi mới nói với cảnh sát bọn họ, không phải sao.”
Sau đó, chú Lê nói cho tôi biết, từ mùi xác thối rữa còn lưu lại ở hiện trường2và mức độ bị tàn phá của thi thể hai anh cảnh sát, xem ra kẻ gọi là “Đà Gia” này chỉ sợ là một chuyên gia dựa vào xác chết để vận chuyển ma tuý.
Mới đầu tôi nghe xong cảm thấy cực kỳ không tưởng tượng được, vội hỏi chú Lê: “Điều này không phải có hơi quá vô lý ư?!”
Nhưng chú Lê lại nói với tôi: “Cháu biết cái gì! Nơi này giáp sông giáp núi với Lào và Myanmar, càng gần Thái Lan và Việt Nam, những quốc gia Đông Nam Á đó luôn có trình độ5nghiên cứu phi thường đối với thuật khống chế xác chết, cho nên dùng xác chết để vận chuyển ma tuý cũng không phải là chuyện gì không có khả năng.”
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao chú Lê vẫn không muốn nói những kết luận đó của chúng tôi cho đám Lưu Mẫn, suy cho cùng những người này ăn cơm nhà nước, bọn họ đối với những việc này vẫn nửa tin nửa ngờ, nếu chúng tôi không bày rõ sự thật trước mặt họ, phỏng chừng chúng tôi có nói họ cũng sẽ không tin.
Cho nên chúng6tôi còn phải đợi gã trung gian tên Chước Tử kia nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ có thông qua miệng hắn nói ra, sau đó chúng tôi lại ở một bên giải thích cho bọn họ, có lẽ, trong tình huống Bạch Kiện không có ở đây, phải như vậy mới có thể khiến những cấp dưới đó của anh ta tin tưởng lời chúng tôi.
Gã Chước Tử kia tỉnh lại muộn hơi so với chúng tôi dự đoán một chút, đến tận sau nửa đêm, người này mới kêu lên sợ hãi và tỉnh lại từ trong mơ…5Đầu tiên hắn nhìn xung quanh với vẻ mặt mờ mịt, có cảm giác như không biết người ở nơi nao.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nhớ lại tại sao bản thân lại ở chỗ này. Đám Lưu Mẫn đã phát hiện Chước Tử tỉnh lại trước tiên qua màn hình giám sát, hơn nữa thần trí rõ ràng bình thường hơn nhiều so với lúc trước.
Mấy chúng tôi và nhóm Lưu Mẫn cùng nhau vào phòng thẩm vấn, tên kia sau khi thấy cảnh sát thì tỏ vẻ hoảng sợ nói: “Quỷ! Không, là cương thi! Không… cũng không phải,3tóm lại không phải là người! Người đàn ông đó không phải người sống, hắn còn… còn…”
Chú Lê thấy biểu cảm của hắn bắt đầu trở nên vặn vẹo, vội xoa dịu hắn: “Trước hết cậu đừng có gấp, cứ từ từ kể lại những việc đã xảy ra từ đầu cho chúng tôi nghe, chúng tôi đều tin những thứ cậu nhìn thấy mà.”
Có mấy câu này của chú Lê, Chước Tử hơi bình tĩnh hơn một ít, hắn há miệng thở dốc, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào. Cuối cùng Lưu Mẫn rót cho hắn ly nước ấm, sau đó nói bằng giọng điệu bình thản: “Bắt đầu kể từ sau khi anh và nhóm cảnh sát Bạch cùng đi vào toà nhà chưa xây xong đi.”
Chước Tử nghe xong gật đầu, bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện hôm đó sau khi bốn người bọn họ đi vào toà nhà kia…
…
Lúc ấy tôi và cảnh sát Bạch đi đằng trước, còn hai cảnh sát sắm vai tay sai thì ở đằng sau bê một túi tiền lớn. Khi chúng tôi mới vừa lên đến tầng năm, thì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc toàn đồ đen đứng đưa lưng về phía chúng tôi, bên chân anh ta đặt một cái túi du lịch màu đen.
Bởi vì lúc trước chúng tôi đã hẹn trước với Đà Gia trong điện thoại, hắn dùng túi du lịch màu đen để chứa hàng, chúng tôi dùng túi dệt đỏ trắng xanh để đựng tiền, cho nên chúng tôi vừa liếc mắt là có thể khẳng định người đàn ông kia là người của Đà Gia.
Mà khi người đàn ông kia xoay người nhìn về phía chúng tôi, lúc ấy tôi lập tức bị doạ choáng váng! Người này tôi biết, một năm trước hắn là một tay đánh thuê hàng đầu bên cạnh Đà Gia, nhưng có một lần không biết làm sao mà đắc tội với Đà Gia, đã bị giải quyết từ lâu rồi.
Nếu là người khác, có thể tôi sẽ nhận nhầm. Nhưng tôi tiếp xúc với gã này không phải chỉ một hai lần, cho nên trăm phần trăm không nhận nhầm được! Đây rõ ràng chính là một người chết mà!
Lúc ấy cảnh sát Bạch cũng nhìn ra sắc mặt xanh đen lạ thường của tên kia, nên hơi nghi ngờ nhìn về phía tôi: “Hắn là người của Đà Gia à?”
Tôi nói với vẻ hoảng sợ, “Phải thì phải… Nhưng… Nhưng hắn đã chết từ lâu rồi!!”
Cảnh sát Bạch nghe xong lại tỏ vẻ không tin, tưởng tôi đang chơi chiêu trò gì, xoay người mỉm cười đi về phía gã kia. Tôi thầm biết hẳn là chuyện xấu rồi đây, nên muốn gọi anh ta đứng lại, nhưng mà lại sợ ở gần đó sẽ có người của Đà Gia, vì thế đành phải nơm nớp lo sợ đi theo phía sau cảnh sát Bạch qua đó.
Tuy nhiên chuyện xảy ra tiếp theo lại làm tôi bất ngờ, sau khi con quỷ kia thấy cảnh sát Bạch đi qua, tự nhiên duỗi hai tay ra, lập tức xốc ngang cảnh sát Bạch lên, sau đó ném anh ta lên trên tường như ném bao tải, lúc ấy đã ném cho cảnh sát Bạch đờ ra.
Hai vị cảnh sát phía sau tôi thấy thế lập tức rút súng vọt lên, tôi thấy tình hình không ổn, vội vã trốn vào phía sau một đống rác, nhưng đợi một lúc lâu lại không nghe thấy tiếng súng như dự kiến…
Kết quả… Khi tôi vươn cổ nhìn ra, lại… lại nhìn thấy con quỷ kia đã… đã xé nát hai anh cảnh sát đang sống sờ sờ rồi!! Lúc ấy tôi thật sự bị dọa không chịu nổi! Vì thế lập tức che miệng không cho mình phát ra một chút âm thanh nào…
Lúc này cảnh sát Bạch nằm dưới đất đã tỉnh lại, khi anh ta nhìn thấy một màn trước mắt thì muốn rút súng ra bắn, nhưng ai ngờ động tác của gã kia nhanh một cách kỳ lạ, trong nháy mắt đã tới trước mặt cảnh sát Bạch, thẳng thừng bẻ gãy cánh tay phải của anh ta.
Dưới cơn đau đớn, súng trong tay cảnh sát Bạch cũng rơi xuống đất, anh ta đành phải nghiến răng đá mạnh vào chân gã kia. Tuy nhiên sau cú đá này, gã kia lại không hề phản ứng, còn vung hai tay lên đánh cảnh sát Bạch đập vào tường, sau đó lại ném thật mạnh xuống nền.
Lúc ấy vị trí của hai người bọn họ xích tới gần cửa sổ, tôi cũng không thấy rõ cuối cùng cảnh sát Bạch làm sao lại rơi xuống dưới lầu, sau đó tên kia lại mau chóng đi về phía tôi.
Tôi nghe được tiếng bước chân nặng nề của gã kia, từng bước một đi về phía mình!! Lúc ấy tôi quá sợ hãi, nhưng lại không dám đi ra ngoài, cho rằng lần này mình chết chắc rồi kia!
…
Chước Tử nói tới đây thì tạm dừng lại, Lưu Mẫn liền truy hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”
Chước Tử tỏ vẻ nghĩ lại mà sợ: “Sau đó lúc tôi cảm giác thấy tay hắn sắp chạm đến mình… thì tôi sợ đến hôn mê.”
Nhóm mấy người cảnh sát Lưu Mẫn nghe xong, đầu tiên là cả đám đều im lặng không nói, một lát sau, Lưu Mẫn mới chậm rãi hỏi chú Lê: “Nếu lúc ấy thực sự có một… một người chết như vậy xuất hiện, vậy hắn làm sao mang đi được hơn một trăm ký tiền, còn cả mấy chục ký thuốc phiện chứ? Lúc ấy toà nhà đó đã bị chúng tôi bao vây kín đến ruồi cũng không bay lọt rồi.”
Chú Lê đáp lời cậu ta: “Nếu là một người bình thường, trên người mang theo gần hai trăm ký đồ, sau đó lại trèo xuống năm tầng lầu mà thần không biết quỷ không hay, điều này chắc chắn là không thể nào làm được. Nhưng nếu đúng như lời Chước Tử kể, hắn đã là người chết rồi, vậy hết thảy đều không phải việc khó gì cả.”
Sắc mặt Lưu Mẫn rất khó coi, rõ ràng bọn họ đều không muốn tin chuyện này lại có liên quan với cương thi gì đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...