Đáng tiếc tôi tìm trên phố hết một vòng, cũng đã đi qua cơ man nào là cửa gỗ, cửa đá, cửa sắt lớn, kết quả không có cánh cửa nào là cửa sinh mà tôi muốn tìm, điều này thực sự làm trong lòng tôi nóng nảy.
Giờ này rõ ràng Chiêu Tài đã mệt không2chịu nổi, vì thế tôi bèn tìm một quán trà lạnh ở ven đường ngồi xuống, nhìn người đến người đi trên đường cái, hất đầu về phía họ nói: “Khi nào thì những người này có thể tan đi?”
Gã cầm máy ảnh DSLR nhún vai đáp: “Vĩnh viễn sẽ không tan, bọn họ sẽ mãi5lắc lư ở đây như vậy, vòng đi vòng lại…”
Tôi nghe thế thì thầm nghĩ, những người trên đường này không biết có phải người hư cấu trong tranh vẽ hay không, nhưng hai người ngồi đối diện tôi đây đều đã từng là người, có phải tôi nên đưa luôn cả bọn họ ra ngoài6hay không?
Khi trong lòng tôi còn đang đấu tranh tư tưởng không ngừng, thì thấy một ông cụ chống gậy đi về phía chúng tôi. Lúc này nghe thấy gã cầm máy ảnh DSLR nói với ông cụ: “Ôi chu cha! Tôi nói này ông Nguỵ, sao ông cũng ra đây rồi! Ngần ấy năm, ông5vẫn còn chưa vòng vèo đủ ở đây cơ à!”
Tôi vừa nghe nói ông cụ này họ Ngụy, thì biết nhất định ông ấy chính là ông Nguỵ sắp một trăm tuổi đi lạc vào bảy năm trước! Dường như ông ta mắt điếc tai ngơ với lời của gã cầm máy ảnh DSLR, chỉ chăm3chú vào việc đi đường của mình.
Gã cầm máy ảnh DSLR nói với vẻ mặt châm chọc: “Có phải ông già này vẫn còn nghĩ khi nào được ra ngoài hay không, để sống thêm mười năm, tám năm chắc!”
Tôi không có lòng dạ ở đây nghe gã đàn ông miệng rộng lải nhải, một lòng muốn tìm cửa sinh mà chú họ nói tới. Chỉ là bây giờ tí xíu nhắc nhở mà chú cho ít đến đáng thương, năng lực của tôi lại có hạn, việc này tôi phải làm sao mới được đây!
Lúc này tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện mặt trời vẫn mãi treo trên cao tít, không có nửa điểm thay đổi nào, tuy nói thế giới này là hư ảo, nhưng mà ánh sáng mặt trời chiếu lên người vẫn có cảm giác nóng bức.
Vì thế tôi định kéo Chiêu Tài đến một hiệu cầm đồ gần đó để tránh cho mát, nhưng ai ngờ đúng lúc này, trong lúc vô ý tôi nhìn thoáng qua mặt đất và phát hiện ra một vấn đề.
Trong những người ở đây, trừ tôi và Chiêu Tài ra, hai người khác đều không có bóng!! Thấy tình trạng như vậy, trong lòng tôi không khỏi nặng nề, xem ra trong thế giới này, trừ tôi và Chiêu Tài ra thì không còn người sống nữa…
Nếu những người này đều đã không phải người sống, vậy chắc chắn họ không có bụng dạ tốt đẹp khỉ gì, nếu không cũng sẽ không liên tục truyền bá cho chúng tôi suy nghĩ cuối cùng sẽ không ra được. Với hiểu biết của Chiêu Tài về tôi, chị ấy đã đoán ra trong lòng tôi sớm có tính toán, nhưng bởi vì ngại có người khác ở đây, cho nên chị vẫn luôn không hỏi tôi.
Vì thế Chiêu Tài bèn cho tôi một ánh mắt, sau đó kéo ống tay áo tôi và nói: “Chúng ta đến hiệu cầm đồ xem thử có cái gì thú vị không đi.”
Tôi đáp lại, cũng không quay đầu lại mà đi theo chị vào cửa hàng đang mở. Hai người phía sau muốn âm thầm đi theo, lại thấy hai chúng tôi không nhìn họ, vì thế xấu hổ đứng ở cửa chờ.
Lúc này trong hiệu cầm đồ có một vài người đảm nhiệm vai “Người trong tranh”, giữa lúc ra ra vào vào vừa vặn chặn tầm mắt của bọn họ, vì thế tôi có thời gian ngắn ngủi trao đổi với Chiêu Tài.
Tôi thì thầm nói cho chị biết: “Mọi người ở đây trừ chị và em ra đều không phải người sống! Một lát nữa hãy theo sát em, đồng thời phải coi chừng họ!”
Chiêu Tài nghe xong thì gật đầu, sau đó nói với tôi: “Yên tâm đi, chỉ là em có thật sự chắc chắn có thể cùng chị cùng đi ra ngoài không?”
Tôi hơi chột dạ cười cười: “Không chắc cũng không quan trọng, nhóm chú Lê và Đinh Nhất đều ở bên ngoài kia mà! Trước khi em vào đã dặn họ rồi, thật sự không được thì liên hệ với chú họ của mình!!”
Chiêu Tài nghe xong thì tức giận cho tôi hai đấm: “Có phải em có bệnh hay không hả? Không dám chắc mà em đi vào làm gì? Còn mua một tặng một nữa!!”
Tôi bèn cười và nói với chị: “Chị cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi! Nhất định em có thể cứu chị ra, lão Triệu nhà chị còn chờ chị ra ngoài sinh chó con với anh ấy kìa!”
Chiêu Tài nghe thế thì gương mặt già đỏ lên, giơ tay lại cho tôi hai đấm nữa. Ở trong mắt những người khác, tôi và Chiêu Tài đang vừa nói vừa cười đùa, trên mặt cũng không có nửa phần hoang mang nào…
Chỉ là họ nào biết đâu rằng, đó là do tôi giả bộ giỏi, bây giờ trong lòng tôi đã gấp muốn chết, hận không thể kéo ra một cánh cửa là đúng phải cửa sinh! Dễ dàng mang Chiêu Tài nhanh chóng rời khỏi cái không gian quỷ dị này.
Giờ đây tôi phát hiện ra trong hiệu cầm đồ này còn có khá nhiều đồ chơi hay ho, nếu có thể lấy ra một hai món ra ngoài đời thực, vậy thì phất to rồi! Đột nhiên, tôi nhìn thấy trên chỗ bàn thờ của hiệu cầm đồ, có dán một tờ giấy đỏ, còn viết ngay hàng thẳng lối hai chữ to: “Cửa sinh”.
Sau khi nhìn thấy hai chữ này, trong lòng tôi lập tức thoải mái không ít. Vì thế không chút nghĩ ngợi kéo Chiêu Tài đi về phía bàn thờ. Ai ngờ càng tới gần bàn thờ, sắc mặt của Chiêu Tài càng khó coi. Tôi lập tức kinh ngạc hỏi chị: “Chị làm sao vậy?”
Vẻ mặt Chiêu Tài mờ mịt nói với tôi: “Chị cũng không biết, nhưng mà càng tới gần bàn thờ kia, cơ thể của chị càng mất hết sức.”
Tôi nghe mà thầm kinh hãi, lập tức hỏi chị sau khi vào đây còn xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Chiêu Tài suy nghĩ rồi trả lời: “Đúng rồi! Sau khi đi vào hình như trên người chị có rơi ra một thứ, là một quả bóng nhỏ sáng lấp lánh.”
Tôi vừa nghe là biết hỏng rồi! Đó là nội đan bảo mệnh của Chiêu Tài, hoá ra bức tranh quỷ quái này để ý tới nội đan của chị. Vì thế tôi vội hỏi Chiêu Tài: “Bây giờ quả cầu nhỏ lấp lánh ánh vàng kia ở đâu rồi?”
Chị nhớ lại rồi nói: “Hình như là bị một đứa trẻ nhặt đi rồi.”
Tâm trạng của tôi lập tức rơi xuống đáy vực, xem ra trước khi tìm được nội đan, tôi và Chiêu Tài vẫn chưa thể đi ra ngoài được, nếu không chỉ sợ vừa ra khỏi thế giới hư ảo này, Chiêu Tài sẽ lập tức bỏ mạng ở lại đây…
“Chị biết đứa trẻ kia giờ ở chỗ nào không?” Tôi sốt ruột hỏi.
Chiêu Tài nghĩ ngợi rồi nói với tôi: “Chắc là nó vẫn còn ở lầu Nghênh Tân!”
Tôi lập tức lôi Chiêu Tài ra khỏi hiệu cầm đồ, sau đó nói với gã cầm máy ảnh DSLR và tên quan quân của Quốc Dân Đảng: “Đi thôi, chúng ta cũng đi dạo đủ rồi, về lầu Nghênh Tân trước rồi nói sau!”
Sau khi trở lại lầu Nghênh Tân, những người trước đó vẫn còn ngồi nhàn rỗi ở trong lầu. Lúc này tôi mới cẩn thận quan sát những người này, phát hiện từ Dân Quốc đến hiện đại, nam nữ già trẻ tất cả đều có… Những người này ngồi ở lầu Nghênh Tân, trò chuyện trên trời dưới đất với nhau, kể ra bản thân mình đi vào như thế nào.
Tôi cẩn thận tìm kiếm đứa bé mà Chiêu Tài nói, quả nhiên thấy nó ở một chỗ không bắt mắt lắm. Đó là một đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi, người mặc quần áo rách nát, cực kỳ giống nhóc ăn mày xin cơm ngoài đầu đường trong xã hội cũ.
Bề ngoài thằng bé làm như là ngồi ở đó nghe người khác nói chuyện, nhưng tay phải của nó vẫn đều ôm lấy túi tiền trên áo, như là ở trong đó có một thứ vô cùng quan trọng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...