Người Tìm Xác

Lão Lương gật đầu. “Còn không phải thế à! Cậu thử nghĩ mà xem, nếu như là đứa trẻ con hay cô gái mới lớn thì còn có khả năng bị bọn buôn người bắt cóc đi. Nhưng một ông cụ sắp trăm tuổi đến nơi rồi, còn ai muốn bắt cóc nữa! Bọn lừa đảo buôn người còn phải cách xa ấy chứ! Nhưng mà ông ấy đang sống sờ sờ lại bị mất tích! Cậu nói xem thế có lạ không cơ chứ?”

Tôi hỏi: “Vậy không biết họ đã bán căn nhà kia chưa? Mấy năm nay2tôi đang làm công việc buôn bán bất động sản, nếu họ còn chưa bán thì tôi muốn đi xem…”

Lão Lương lắc đầu: “Vậy thì tôi không biết, nhưng tôi có số điện thoại liên lạc của họ, cậu có thể tự gọi điện hỏi thử xem.”

Rời khỏi nhà của lão Lương, tôi và lão Triệu đều thấy hơi chán nản, có cảm giác như khi chúng tôi tưởng là cách chân tướng gần đến nơi rồi, nhưng thực ra là ngày càng xa xôi, chúng tôi thật sự hy vọng gia đình họ Ngụy này là điểm tìm5kiếm cuối cùng…

Đến tối, tôi gọi theo số điện thoại mà lão Lương đưa cho, người bắt máy là giọng nữ, tự xưng là con gái cả của ông cụ Ngụy, may phước là bây giờ bà ấy đang ở trong nước. Bà ấy nói lần này về nước là vì muốn giải quyết hết các công việc có liên quan đến căn nhà của bố.

Nói chuyện một lúc tôi mới biết, căn nhà này đã được bọn họ đăng tin trong chỗ môi giới nhà đất lâu rồi, nhưng không hiểu vì sao mà không có ai hỏi6cả. Cuối cùng bốn chị em nhà họ Ngụy phải bàn bạc với nhau, quyết định để một người đại diện quay về kiểm tra, nếu có chuyện gì thì họ còn biết mà giải quyết.


Người chị cả đang nhàn rỗi ở nhà xung phong nhận việc về nước để xử lý chuyện bán căn nhà này. Con gái cả nhà họ Ngụy tên là Ngụy Mỹ Phân, năm nay hơn năm mươi tuổi, đang sống ở Canada, bà ấy có hai người con đều đã lên đại học, nên đang là người nhàn rỗi nhất trong số các5chị em.

Tôi giả vờ nói muốn xem qua căn nhà của bọn họ, Ngụy Mỹ Phân đồng ý ngay. Căn nhà cũ của nhà họ Ngụy nằm trong một khu nhà cũ ở trung tâm thành phố, vị trí địa lý có thể nói là khá tốt, nhưng kỳ lạ thay, một căn nhà tốt như vậy sao lại không bán được?

Ngụy Mỹ Phân là một người phụ nữ ưa nói, bà ấy cho chúng tôi biết, lúc trước mình theo chồng sang Canada đầu tiên, sau đó mới đưa các em sang đấy, chỉ riêng có bố là3nói mãi cũng không chịu rời Trung Quốc. Ông cụ nói rằng tuổi mình đã lớn mà còn phải thích ứng với cuộc sống nước ngoài thì có khác gì muốn cái mạng già này? Chẳng còn cách nào khác, con của cụ đành phải để cụ ở trong nước một mình, hàng năm về thăm.

Ngụy Mỹ Phân vừa nói vừa mở cửa căn nhà cho chúng tôi vào, cửa vừa mở ra, một mùi ẩm mốc đập vào mặt chúng tôi… Bà ấy cười xấu hổ, bảo: “Căn nhà đã quá lâu không có người ở nên hơi mùi một chút, nhưng không sao đâu, dọn dẹp sạch sẽ là lại tốt ngay.”

Tôi hỏi: “Từ sau khi bác nhà xảy ra chuyện, căn nhà này vẫn luôn để trống ạ?”

Ngụy Mỹ Phân đi mở tất cả cửa sổ ra, thấy tôi hỏi thế, bà ấy mới quay lại nói với tôi: “Đúng vậy! Mấy năm đầu anh chị em chúng tôi còn nghĩ chắc chắn bố sẽ về thôi, tính tình cụ nhà tôi khá quái gở, không thích có người ngoài ở trong nhà mình, nên chúng tôi vẫn giữ nguyên nơi này như lúc ông ấy bị mất tích… Mãi cho đến bảy năm qua đi, chúng tôi đều biết chắc chắn bố sẽ không về được nữa.”

Tôi gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh, diện tích nơi này khá to, nhìn là biết lúc ông cụ Ngụy về hưu có cấp bậc không hề thấp! Ít nhất căn nhà này cũng phải hơn một trăm năm mươi mét vuông.

Tôi trầm trồ: “Vị trí chỗ này không tệ, chắc là đắt đỏ lắm nhỉ!”

Ngụy Mỹ Phân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đây cũng chính là điều mà chị em chúng tôi nghĩ mãi không ra đấy, cả bốn chúng tôi đã không sống ở trong nước vài chục năm rồi, chúng tôi thực sự không biết tình hình hiện tại trong nước như thế nào, vì sao một căn nhà tốt như vậy mà không có ai muốn mua?!”

Tôi hỏi Ngụy Mỹ Phân giá của căn nhà này, bà ấy nghĩ một lúc rồi báo cho tôi một cái giá thấp hơn với giá đặt bên môi giới, bà ấy nói: “Vì cậu tự tìm đến nên tôi mới bớt giá xuống một chút cho hợp lý, coi như chúng tôi đã giảm bớt tiền hoa hồng rồi!”


Tôi biết cái giá mà bà ấy đưa ra không cao, tính cả vị trí hay diện tích của căn nhà này, đó đã là cái giá rất hợp lý rồi, vậy thì vì sao không ai muốn mua?

Không có Đinh Nhất ở đây nên tôi tạm thời không nhìn ra căn nhà này có vấn đề gì không, nhưng những căn nhà cũ quá hai mươi năm như thế này đều sẽ tự sinh ra âm khí, đây cũng là điều rất bình thường!

Tôi đi thăm quan một lượt tất cả các phòng trong nhà, phát hiện nơi này ngoài việc hơi nhiều bụi, trang trí cũng hơi cổ ra thì những thứ khác đều còn rất tốt. Được sự đồng ý của Ngụy Mỹ Phân, chúng tôi chụp lại vài kiểu ảnh của căn nhà để mang về cho chú Lê xem.

Ra khỏi căn nhà của nhà họ Ngụy, tôi và lão Triệu đi lòng vòng quanh khu này, sau đó đến một công ty môi giới bất động sản ở ngoài khu nhà. Chúng tôi phát hiện, giá nhà ở nơi này đều cao hơn cái giá mà Ngụy Mỹ Phân đưa ra rất nhiều, vậy thì vì sao bà ấy mãi không bán được căn nhà?

Chúng tôi đành cất nghi vấn trong lòng, đi gõ cửa nhà hàng xóm của nhà họ Ngụy. Người mở cửa là một bà chị trung tuổi, tôi nở cười và nói: “Chào chị, chúng em vừa đến xem căn nhà sát vách nhà chị, nên muốn tới hỏi thăm xem chất lượng nhà ở nơi này thế nào? Và công ty quản lý có tốt hay không?”

Bà chị trung tuổi hơi híp mắt lại nhìn hai chúng tôi một lúc rồi mới nói với giọng lạnh nhạt: “Trong hai cậu, ai là người muốn mua căn nhà đó!”

Tôi vội nói: “Là em! Đây là anh rể của em, anh ấy đi theo giúp em xem nhà.”


Bà chị này nghe thế thì gật đầu: “Hai người làm công việc gì vậy?”

Tôi thấy hơi khó chịu rồi! Bà muốn nói gì nói mẹ nó luôn đi, còn không thì dẹp, bỗng dưng đứng đây tra hộ khẩu của tôi làm gì? Nhưng vì Chiêu Tài, tôi vẫn cố nén cơn khó chịu trong lòng xuống, giả vờ ngây thơ nói: “Anh của em là bác sĩ ngoại khoa, còn em là… dân làm ăn.”

Không biết có phải vì nghe thấy lão Triệu là bác sĩ nên bà chị này lập tức thay đổi thái độ, tươi cười mời chúng tôi vào nhà, không ngừng hỏi thăm xem lão Triệu đang làm ở bệnh viện nào.

Tối hôm ấy, chúng tôi biết khá nhiều thông tin từ bà chị kia, sở dĩ căn nhà của nhà họ Ngụy không bán được là bởi vì có một nguyên nhân mà mọi người ở gần đây đều biết, chỉ riêng các con nhà đấy không biết, đó chính là căn nhà của nhà họ Ngụy có ma!!

Trong bảy năm ông cụ Ngụy bị mất tích, căn nhà này đã trở thành nhà ma có tiếng ở khu vực này, ngay cả căn nhà sát vách của bà chị hàng xóm cũng bị nó liên lụy khiến giá nhà bị hạ thấp.

Thì ra trong bảy năm này, thỉnh thoảng có người nhìn thấy vào lúc nửa đêm, đèn đuốc trong nhà họ Ngụy sáng trưng, bên trong ồn ào náo nhiệt! Ban đầu các hàng xóm đều tưởng hay là nhà họ Ngụy đã cho thuê nhà? Nhưng mỗi khi đi qua nhà họ Ngụy, họ luôn thấy trên cánh cửa có lớp bụi rất dày, nhìn là biết đã rất lâu rồi không được mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui