Khi tôi và Đinh Nhất chạy tới đồn công an, bắt gặp Triệu Tinh Vũ đang dẫn hai cha con ra khỏi phòng làm việc của anh ta, trong đó cậu con trai khoảng mười mấy tuổi, không biết họ vừa nói gì ở bên trong mà sắc mặt cậu nhỏ tái nhợt.
Triệu Tinh Vũ thấy chúng tôi tới liền ra hiệu cho chúng tôi đi vào phòng của anh ta chờ, sau đó anh ta quay lại nói thêm vài câu với cậu bé kia. Thấy Triệu Tinh Vũ đưa hai cha con nhà nọ ra khỏi đồn công an,2tôi hơi nghi ngờ nói với Đinh Nhất: “Thằng nhóc kia mới bao nhiêu tuổi đâu mà đã phải vào đồn cảnh sát?”
Đinh Nhất nhún vai: “Nhìn nó có vẻ nhát gan, không giống vì phạm tội mà phải vào đây đâu.”
Đang nói tới đây thì Triệu Tinh Vũ hứng khởi đi đến và nói với tôi: “Chú Lê của cậu được cứu rồi!”
Tôi lập tức tỉnh táo tinh thần: “Thật à? Anh mau nói có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thì ra, cậu bé vừa rồi đi cùng cha mình đến đồn công an là để giao nộp một đoạn phim5quay bằng điện thoại di động và nội dung của đoạn phim này chính là quay lại cảnh vụ án xảy ra trong căn biệt thự vào ngày đó.
Chuyện là ngày hôm đó, cậu bé kia vì ham chơi nên chạy vào khu nhà chưa xây xong để chơi, chơi xong thấy hơi mệt nên cậu bé đi vào trong một căn biệt thự để ngồi nghỉ… Nhưng vô tình, căn biệt thự mà cậu bé đi vào chính là căn mà Thang Lỗi đã mua.
Đúng lúc chú Lê đi đến, cậu bé hoảng hốt chạy lên tầng hai trốn, ngay6sau đó Thang Lỗi cũng đến. Mới đầu cậu bé còn tưởng hai người này sẽ đánh nhau! Thế là cậu lấy điện thoại di động ra quay lén mọi chuyện từ tầng hai… Ai ngờ cậu bé ấy lại quay được một đoạn phim đẫm máu.
Cậu bé sợ quá không dám chạy ra từ cửa chính mà vội vội vàng vàng bò ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, sau đó nhảy xuống một đống cát ở phía sau biệt thự rồi chạy mất.
Sau khi về đến nhà, cậu bé bắt đầu bị sốt, người lớn cứ nghĩ cậu bị5cảm nên đưa cậu tới bệnh viện. Cơn sốt hạ, nhưng tinh thần của cậu bé lại rất mệt mỏi.
Sau nhiều lần bị người lớn truy hỏi, cậu bé mới đưa đoạn phim mình quay được trong điện thoại cho cha mẹ xem. Nội dung trong đoạn phim ấy, đừng nói là một đứa trẻ con, ngay đến cả người trưởng thành sau khi xem xong cũng sợ nữa là!
Vậy nên mới có cảnh vừa rồi, cha con cậu bé cùng đến đồn công an giao nộp đoạn phim kia, từ đây họ cũng có thể an tâm hơn!
Triệu Tinh Vũ3nhìn tôi cười vui vẻ: “Cậu có muốn xem thử nội dung của đoạn phim không?”
Suýt nữa tôi đã nói: “Được!”
Nhưng Đinh Nhất lại cướp lời trước: “Không cần! Chỉ cần nội dung trong đoạn phim có thể chứng minh chú Lê vô tội là được rồi.”
Về sau tôi có hỏi Đinh Nhất vì sao không cho tôi xem đoạn phim kia? Anh ta nhìn tôi với vẻ đầy khinh bỉ: “Với cái lá gan của cậu á? Cậu không nghe thấy Triệu Tinh Vũ nói cậu bé kia nhìn thấy xong bị sợ quá mà sốt mấy ngày đấy à. Cứ cho là cậu không sợ đến mức thành như thế đi, nhưng cậu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu… Cần gì phải tự chuốc khổ vào thân như thế?”
Dù Đinh Nhất nói rất có lý, nhưng sao tôi nghe cứ thấy lạ lạ thế nào… Ai sợ cơ?! Có mà cả nhà anh mới sợ ấy!!!
Sáng hôm sau, chú Lê đến đồn cảnh sát với luật sư để làm nốt tất cả các thủ tục có liên quan, sau đó được thả ra khỏi trại tạm giam. Dù đã có Triệu Tinh Vũ để ý, ở trong trại chú ấy cũng không phải chịu thiệt thòi gì, nhưng mấy ngày lo lắng hãi hùng cũng đủ cho chú ấy chịu đủ.
Vừa nhìn thấy tôi và Đinh Nhất, hai mắt của chú Lê đỏ ửng lên, nửa ngày sau cũng không nói được ra lời. Tôi thở dài, vỗ vai chú và nói: “Không sao hết, không có việc gì rồi ạ, ra được ngoài là tốt rồi!”
Chúng tôi đưa chú Lê đến một phòng tắm hơi có tên là “Canh đàn ông”, muốn để ông ấy tẩy rửa hết xúi quẩy trên người, sau đó chọn một thợ đấm bóp giúp ông ấy thả lỏng gân cốt.
Ai ngờ chú Lê lại không gần nữ sắc, mà thợ đấm bóp ở trong “Canh đàn ông” toàn là mấy cô gái trẻ, cuối cùng tôi đành tìm một thợ đấm bóp mù về xử lý cho chú.
Chú Lê vừa nằm hưởng thụ thư giãn xương cốt, vừa nghe tôi kể chuyện xảy ra mấy ngày qua. Nghe xong, chú thở dài và nói: “Đúng là tai bay vạ gió! Có lẽ năm nay chúng ta làm gì cũng phải khiêm tốn lại một tí. Đúng rồi! Đã lấy được tiền của bên chủ đầu tư kia chưa?”
Tôi cười trộm: “Có cháu ở đây sao có thể để cho ông ta hưởng lợi được? Phải rồi, đợi mấy ngày nữa chúng ta còn phải đi giải quyết nốt vụ này nữa cơ ạ.”
Chú Lê gật đầu: “Chuyện đó là đương nhiên, khi nào bên Thanh Đảo đào móng xong, chúng ta sẽ đem di cốt của Liễu Mộng Sinh và cả căn biệt thự kia chuyển qua đó.”
Chúng tôi định bụng để tối nay chú Lê được nghỉ ngơi một đêm, kết quả vừa về đến nhà chú ấy thì đã thấy có hai người phụ nữ, một già một trẻ đang chờ sẵn ở ngoài cổng.
Tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện hai người này chính là mẹ và vợ của Thang Lỗi mà lúc trước chúng tôi đã gặp ở trong đồn cảnh sát. Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy người này không tin chuyện Thang Lỗi chết không có liên quan gì đến chú Lê nên đến đây ăn vạ?
Khi chúng tôi đi đến trước mặt họ, mẹ của Thang Lỗi bỗng quỳ xuống trước mặt chú Lê mà khóc lóc: “Đại sư, tôi biết những ngày qua đã oan uổng ông, nhưng con trai tôi bị chết oan, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, hai mẹ con tôi ngày nào cũng mơ thấy thằng bé, ngài có thể giúp chúng tôi một chút…”
Chú Lê vội vươn tay ra đỡ mẹ của Thang Lỗi dậy: “Ôi! Bà chị làm cái gì vậy! Lúc đó tôi vào căn biệt thự kia là do trùng hợp tôi cũng đang ở đấy, chứ đâu phải do các người làm hại! Nhắc đến chuyện này tôi cũng cảm thấy xấu hổ, lúc ấy chuyện xảy ra quá đột ngột khiến tôi không kịp trở tay, miễn cưỡng mới tự bảo vệ được mình, nếu không tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu ấy gặp nạn.”
Mẹ Thang Lỗi khóc lóc: “Lúc trước tôi không đồng ý bán căn biệt thự kia, kết quả về sau còn phát hiện chất lượng của nó không tốt, chúng tôi cũng phải chịu thôi, nhưng tôi không ngờ bởi vì căn nhà đó mà… con trai tôi ra đi!”
Chú Lê vội an ủi và đưa hai người vào nhà. Thật ra tất cả chúng tôi đều biết, trong vụ này Thang Lỗi là người oan uổng nhất! Dù chú Lê cũng bị oan, nhưng ít ra chú ấy vẫn còn mạng! Nhưng anh chàng Thang Lỗi này trên có mẹ già, dưới có vợ trẻ, lại đang ở trong độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người, thế mà cứ thế bị chết một cách mơ hồ, đúng là quá oan uổng cho anh ta.
Mà đáng thương nhất là đến cuối cùng vẫn không có ai phải đứng ra chịu trách nhiệm về vụ án này, bạn đâu thể bắt một con ma ra đền lại mạng được? Chuyện duy nhất mà hiện giờ chúng tôi có thể làm là để bên chủ đầu tư xây lại căn biệt thự của họ ở trong khu hồ Nhật Nguyệt, nếu không sẽ chẳng có ai dám ở trong căn nhà đấy cả, mà chính hai mẹ con nhà họ Thang cũng không thể an tâm vào ở.
Cuối cùng, chú Lê phải đồng ý với mẹ của Thang Lỗi, đợi sau khi bàn giao căn nhà đó xong, chú ấy sẽ tới làm lễ siêu độ cho anh ta…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...