Thế là tôi lôi kéo Triệu Tinh Vũ: “Mấy giờ anh tan làm, chúng ta kiếm chỗ ngồi một chút?”
Triệu Tinh Vũ nhìn đồng hồ, sau đó gật đầu nói: “Còn một tiếng nữa, các cậu đến quán trà Xuân Lai chờ tôi.”
Tôi nghe2Triệu Tinh Vũ hẹn, biết sau đó còn chuyện, nên cũng không nói gì nữa, đi cùng Đinh Nhất rời đồn công an đến quán trà Xuân Lai. Dọc đường tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu Triệu Tinh Vũ không giúp được, chắc phải5đi tìm Bạch Kiện rồi.
Nhưng vấn đề bây giờ là, chúng tôi không biết chuyện cụ thể ra sao! Điều này khiến người ta rất sốt ruột, nhưng tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm là chú Lê không thể giết người được!
Sau6đó chúng tôi đến quản trà Xuân Lai chờ đến khi Triệu Tinh Vũ tan làm, nhìn mặt anh ta buồn thiu đẩy cửa phòng riêng, tôi biết là chuyện không dễ!
Trước đó tôi đã gọi một bình trà hoa cúc, để mọi người5bình tâm lại chút, sau đó để anh ta kể kỹ càng, sao chú Lê lại biến thành tình nghi giết người?
Thật ra muốn nói rõ cũng khó, cảnh sát cũng không có nhiều chứng cứ. Ngày xảy ra vụ án, đồn cảnh sát3được bên 110 chuyển đến một vụ án, nói xảy ra án mạng tại khu chung cư cao cấp hồ Nhật Nguyệt ở ngoại ô thành phố mới mở bán.
Lúc bọn Triệu Tinh Vũ đến nơi, chú Lê đã bị 110 bắt lên xe. Hỏi thì được biết, chủ công ty bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại, mà hiện trường lúc đó chỉ có một mình chú Lê.
Theo người làm chứng nói, lúc đó người bị hại và chú Lê lần lượt đi vào một căn biệt thự chưa hoàn thành, lúc bọn họ nghe được tiếng kêu cứu chạy vào thấy người bị hại đã bị giết. Còn chú Lê thì khắp người đầy máu đứng ở hiện trường gây án... Nói chú ấy không phải thủ phạm, những người chứng kiến ở hiện trường không tin.
Tôi vội hỏi Triệu Tinh Vũ: “Người kia chết thế nào? Hiện trường rất kinh khủng sao?”
Triệu Tinh Vũ gật đầu nói: “Hiện trường đầu chỉ khủng khiếp! Mà là rất tàn nhẫn! Người bị hại bị người ta dùng xẻng chặt đứt đầu và tứ chi... Không phải, còn lại cánh tay phải!”
Tôi nghe mà đầu óc mơ hồ, bị người ta chặt đầu và ba chi? Thù oán phải lớn đến thế nào chứ! Đừng nói là chú Lê, đến tội phạm bình thường cũng không làm được như thế? Làm gì cũng phải có động cơ chứ?
Tôi hỏi tiếp Triệu Tinh Vũ: “Thế chú Lê nói sao?”
Triệu Tinh Vũ lắc đầu nói: “Từ khi bị bắt, ông ấy vẫn không nói gì về chuyện xảy ra lúc đó, chỉ bảo chúng tôi gọi điện thoại cho cậu, bảo chúng tôi nói với cậu lo hộ con mèo trong nhà”
Cho mèo ăn? Đây đúng là cái cớ hay để nói với chúng tôi chú ấy có chuyện, nhưng bây giờ không gặp được chú ấy, không biết được đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bằng sự hiểu biết của tôi về chú Lê, chú ấy đã không nói, chứng minh chuyện này chú ấy cũng không nói rõ ràng được. Chuyện có thể khiến chú ấy không nói rõ được, chắc chắn không phải do người làm!
Nghĩ thế tôi lại hỏi Triệu Tinh Vũ: “Vậy đã tìm được hung khí chưa?”
Triệu Tinh Vũ gật đầu: “Tìm được rồi, bị ném ngay tại hiện trường vụ án”
Tôi vội hỏi: “Trên hung khí có dấu vân tay của chú Lê không?”
Triệu Tinh Vũ nhún vai nói: “Bây giờ còn đang xét nghiệm, có điều cho dù không có cũng không thể nói rõ điều gì, dấu vân tay có thể đã bị ông ấy lau sạch đi!”
Tôi vò đầu bứt tóc, xem ra chuyện này đúng là rất khó giải quyết, nghe ý tứ của Triệu Tinh Vũ những tình tiết mà anh ta nói đã là giới hạn lớn nhất rồi, xem ra vẫn phải đi tìm Bạch Kiện mới được.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện, nên hỏi Triệu Tinh Vũ: “Thi thể người chết đâu? Chưa bị người nhà đưa đi chứ?”
Triệu Tinh Vũ nói: “Tạm thời thì chưa, có điều cũng sắp rồi, vì nguyên nhân cái chết không có điểm gì bất thường, mấy vết thương chí mạng trên người đều do cái xẻng kia tạo nên”
“Vậy cái xẻng kia từ đâu mà có? Các anh có xem camera giám sát ở khu chung cư không? Lúc chú Lê đi vào có cầm hung khí không?” Tôi hỏi
Triệu Tinh Vũ nghĩ nghĩ nói: “Chúng tôi đã xem video giám sát, lúc đi vào đúng là tay ông ấy không cầm thứ gì, nhưng điều này cũng không loại trừ việc ông ấy có thể tìm được hung khí ở hiện trường gây án?”
Hiện tại tất cả đầu mối đều bất lợi với chú Lê, có câu nói thế nào nhỉ? “Bùn đất rơi ở đũng quần, không phải phân thì cũng là phân!” Nếu tìm Bạch Kiện thì cũng không gặp được chú Lê, vậy chỉ có thể tìm cách khác, đi xem thi thể người bị hại.
Thế là tôi gọi điện cho Bạch Kiện, kể đơn giản chuyện này cho anh ta nghe. Đáng tiếc Bạch Kiện lúc này đang có một vụ án ở ngoại tỉnh, nên anh ta lại gọi điện cho sự phụ của Triệu Tinh Vũ, Trương Lỗi.
Trải qua mấy lần, mới tìm cho tôi được thân phận “Điều tra viên đặc biệt” thẩm vấn chú Lê. Tôi biết đây là quyền lớn nhất mà họ có thể dùng rồi! Vì dù sao chứng cứ của vụ này rất rõ ràng, họ cũng chỉ có thể giúp tôi đến mức này.
Thế là buổi tối, tôi tham gia cuộc thẩm vấn chủ Lê, may mà người chủ trì thẩm vấn là Triệu Tinh Vũ, như vậy cũng thuận lợi cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú Lê sau khi xảy ra chuyện, chú ấy hơi hốc hác, có lẽ mấy ngày nay cũng không ăn uống được.
Sau khi chú Lê nhìn thấy tôi, có lẽ trong lòng cảm thấy có sức lực, thay đổi tác phong trước đây, rốt cuộc mở miệng nói chuyện!
Tôi viết mấy vấn đề mình muốn hỏi ra tờ giấy đưa cho Triệu Tinh Vũ, anh ta nhìn thoáng qua, sau đó trực tiếp hỏi vấn đề tôi muốn hỏi: “Kể lại hết những chuyện đã xảy ra tại hiện trường vụ án thật kỹ lưỡng”
Chú Lệ thở dài, sau đó kể cho chúng tôi nghe, chuyện xảy ra sau khi chú ấy đi vào tòa nhà hôm đó...
Lúc đó chú ấy được ông chủ kia mời đến, định làm lễ chiêu tài trong khu chung cư. Nhưng chú ấy vừa đi vào, đã cảm giác tòa nhà chưa hoàn thành này có bầu không khí lạ thường.
Thế là chú ấy và ông chủ tòa nhà nói chuyện đơn giản vài câu, định đi dạo xung quanh tòa nhà, nhìn xem vấn đề xuất phát ở đâu? Kết quả không ngờ lại phát hiện trong khu chung cư có một ngôi biệt thự mây đen mù trời... Theo bản năng nghề nghiệp, chú Lê không nghĩ nhiều đã đi vào. Thật ra bây giờ nghĩ lại, chú ấy lúc đó không nên tùy tiện như thế, vì chuyện xảy ra sau đó khiến chú ấy không kịp trở tay.
Sau khi vào căn biệt thự, chú Lê nhanh chóng phát hiện ra khí đen vây quanh tòa nhà xuất phát từ tầng hầm. Lúc đó ý nghĩ đầu tiên của chủ ấy là, mảnh đất này từ trước khi xây biệt thự đã có vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...