Tôi lập tức mớc di động ra nhìn, quả nhiên là nửa vạch sóng cũng không có, xem ra họ đã chuẩn bị sẵn, muốn nhốt chúng tôi ở đây. Thực tế, bây giờ chúng tôi muốn đi chắc hẳn là vẫn2có thể đi được, chỉ là chúng tôi không thể bỏ mặc Trang Hà như vậy.
Hơn nữa căn cứ vào phán đoán của Đinh Nhất, những cục đá bên ngoài khu vườn kia rất có thể tạo thành một trận pháp bát5quái, nếu chúng tôi có thể tìm được của sinh trong trận, có lẽ sẽ có thể đưa Trang Hà ra ngoài cũng không biết chừng!
Bây giờ Trang Hà càng ngày càng ngốc, chỉ sợ trận pháp này ngoại trừ có thể6vây hãm anh ta ra, còn hút đi tất cả tu vị trên người anh ta, nếu còn tiếp tục ở đây, chỉ sợ sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biến thành một con hồ ly hoang bình thường.
Tình trạng bây5giờ là đi cũng không được, ở cũng không xong, dường như chúng tôi đã rơi vào bế tắc, không thể thoát ra... Lúc trước muốn cạy một tảng đá trong đó lên để phá trận pháp này, hiện giờ xem ra,3đây quả thực chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Cuối cùng tôi và Đinh Nhất vẫn quyết định thử đưa Trang Hà ra ngoài trước, lỡ như trận pháp này có đường sống nào đó thì sao? Đúng là lúc cần đến mới hận sao mình học ít! Sớm biết có ngày hôm nay, tôi nên học hỏi hai ông gia chủ họ với cả chú Lê thêm chút kiến thức về mặt này, kiểu gì cũng đỡ hơn so với việc bất ngờ luống cuống như hiện giờ.
Tuy nói Đinh Nhất là học trò của chú Lê, anh ta cũng hiểu chút ít về thuật số ngũ hành, nhưng đó chỉ là hiểu biết sơ sài mà thôi, một khi gặp được cao thủ chân chính thì rất khó chống lại.
Tuy rằng lúc này Trang Hà hơi ngốc, nhưng vẫn còn có thể nghe hiểu lời của chúng tôi, sau khi đánh thức anh ta dậy, tôi nói với anh ta chúng tôi chuẩn bị mang anh ta ra ngoài xem thử có thể tìm được một của sinh để thoát ra hay không.
Khi tôi đẩy cửa đi ra, vẫn không kiềm được cơn rùng mình, tối hôm nay lạnh hơn tối hôm qua một chút, nếu như phải ở bên ngoài cả đêm, thể nào cũng bị công chết người, giờ đột nhiên tôi hơi hối hận, không nên ra ngoài tìm đường sống vào buổi tối.
Đinh Nhất dẫn đầu nhảy lên một nóc nhà cao nhất trong vườn, xem xét khắp nơi, muốn tính toán đại khái thử của sinh của trận bát quái này sẽ ở hướng nào, nhưng tính cả buổi anh ta mới phát hiện, trận pháp này rất lợi hại, sẽ theo sự biến hóa của thời gian mà thay đổi các phương hướng trước đó.
Nói thẳng ra là, bây giờ anh tính được chỗ đó là của sinh, nhưng khi chúng tôi đi đến cửa sinh, có lẽ chỗ đó đã biến thành của tử rồi... Khó trách đạo hạnh cao như Trang Hà cũng bị trúng chiêu, kẻ có thể bày ra trận này chắc chắn không phải là người phàm.
Bây giờ nói gì cũng không có ích nữa, chỉ có thể xem vận may của chúng tôi như thế nào thôi, vì thế đầu tiên chúng tôi tìm khắp trong ngoài vườn một lượt, xác định ở đây thật sự không có một người sống nào, nên muốn thử mang Trang Hà ra ngoài từ cửa chính xem sao.
Mà khi chúng tôi vừa mới đi đến trước cửa chính, Trang Hà đã ngồi bệt xuống đất, nói gì cũng không đi nữa.
“Anh thử bước lên trước hai bước tôi xem nào... Chỉ đi hai bước là không chừng chúng ta có thể đi ra ngoài rồi” Tôi vừa dỗ dành vừa lừa gạt Trang Hà.
Ai ngờ mặc kệ tôi có nói thế nào, con hồ ly già này đều không nghe, một bước cũng không đi. Cuối cùng chúng tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải trở lại trại gà bắt mấy con gà về làm thí nghiệm.
Khi Đinh Nhất tóm một con gà rừng ném ra khỏi cửa chính, thì nhìn thấy xung quanh của chính vốn dĩ trống không chẳng có gì, đột nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn màu vàng, bên trong còn có rất nhiều phù văn mà tôi nhìn không hiểu.
Con gà rừng kia chỉ nháy mắt đã bị lưới vàng bắn trở lại, sau đó rơi xuống mặt đất, không bao lâu đã chết thẳng cẳng, tấm lưới vàng kia chợt lóe rồi biến mất không thấy đầu nữa.
Ta nói bảo sao con hồ ly tinh gia này dù nói gì cũng không chịu đi lên trước? Hoá ra thứ này lợi hại như vậy. Xem ra chỉ có mắt động vật mới có thể nhìn thấy tấm lưới vàng vô hình này, mà con người cũng chỉ có thể nhìn thấy khi có động vật kích thích mắt trận sau khi mặt trời xuống núi thôi.
Sau đó tôi lại đi tới đi lui vài lần ở vị trí vừa xuất hiện lưới vàng, đều không nhìn thấy tấm lưới vàng kia xuất hiện thêm lần nữa.
“Đừng uổng sức nữa, ở trong khu vườn này của tôi, bất kỳ con vật sống nào, chỉ cần vào trong trận rồi cũng đừng hàng đi ra ngoài” Giọng nói lạnh lùng khô khan cất lên.
Tôi và Đinh Nhất đột nhiên nghe thấy giọng nói này, lập tức thầm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại liền thấy ông chủ Tôn vẫn mãi không xuất hiện, giờ này đang đứng phía sau chúng tôi.
Vừa rồi sao chúng tôi lại không phát hiện ra phía sau có người chứ? Với thính giác của Đinh Nhất, đừng nói là một người đi đến, dù là một con muỗi bay qua anh ta cũng đều có thể nghe rành mạch.
Nhưng người này lại im hơi lặng tiếng đi đến phía sau chúng tôi, càng đáng sợ hơn là chúng tôi căn bản không biết ông ta đã đứng phía sau chúng tôi bao nhiêu lâu rồi! “Rốt cuộc ông là ai?” Tôi lạnh lùng hỏi.
Ông chủ Tôn khẽ mỉm cười nói: “Tôi? Tôi không phải là tôi à.”
“Một ông chủ trại nuôi gà rừng có thể có bản lĩnh giam chúng tôi ư?” Tôi lạnh giọng chất vấn ông ta.
Ông chủ Tôn lắc đầu: “Cậu nói không đúng, trước giờ tôi không hề muốn giam hai vị, các người có thể rời khỏi đây bất kỳ lúc nào, chỉ là... Con hồ ly này cần phải ở lại”
Tôi nghe ra quả nhiên là ông ta nhằm vào Trang Hà, vì thế tôi nhẹ nhàng sờ đầu Trang Hà và nói: “Ông chủ Tôn, không phải chỉ là một con hồ ly thôi sao? Nếu như ông thích, tôi có thể đưa thêm cho ông mấy con, nhưng con này tôi đã nuôi quen từ lâu rồi, cho ông thật sự là rất tiếc. Như vậy đi, bây giờ ông thả chúng tôi ra ngoài, ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho ông mười lăm vạn, đừng nói là mua một con hồ ly, dù là mở một trang trại nuôi hổ ly cũng không có vấn đề gì?
Ông chủ Tôn cười ha hả nói: “Mười lăm vạn? Ở đúng rồi, ngày hôm qua đúng là có người muốn ra giá mười lăm vạn. Có điều thật đáng tiếc, mười lăm vạn chỉ có thể mua được một con hồ ly chết từ chỗ tôi thôi, muốn mang đi đồ sống... Một trăm năm mươi vạn cũng không được”
Tôi nghe thể thì lên cơn tức! Cả giận nói: “Quân khốn kiếp nhà ông cũng tham lam quá rồi đó! Còn một trăm năm mươi vạn?! Cho ống mười lăm vạn không biết anh đây đã đau lòng thế nào rồi? Có phải ông muốn tiền muốn đến điên rồi không? Ông biết hồ ly này là ai không? Nếu ông dám lột da rút gần nó làm khăn choàng hổ ly, tôi bảo đảm tất cả đời sau của ông đều sẽ không được chết già!”
Lúc này Trang Hà ở dưới đất cho tôi một ánh mắt khen ngợi, xem ra tôi đã nói trúng nội tâm của anh ta rồi đây! Chẳng qua đáng tiếc là ông chủ Tôn này rõ ràng không phải kẻ mà tôi nói mấy câu là có thể hù dọa được.
Chỉ thấy mặt ông ta không đổi sắc: “Anh ta? Đương nhiên tôi biết anh ta là ai rồi. Tôi đã ở đây chờ đợi một cách đau khổ nhiều năm như vậy, là để chờ anh ta xuất hiện. Trang Hà... Không ngờ mi cũng có ngày hôm nay!”
Tôi nghĩ thầm chuyện này xong rồi! Cái lão này có thể công khai gọi đích danh tên họ của Trang Hà, chỉ sợ là có thù oán với con hồ ly tinh này đây! Nếu không cũng không đến mức tốn nhiều công sức như vậy, còn cố tình xây dựng một trại gà rừng để bẫy anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...