Người Tìm Xác

Bên tại tôi vẫn còn vang lên tiếng khóc líu ríu, tôi biết tiếng khóc là của anh linh này, vì tôi cũng không biết nó đã bị ném ở đây bao lâu rồi! Muốn chuyển kiếp làm người cũng không dễ dàng gì, vì sao họ không

chịu cho nó một cơ hội để làm người chứ? Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao oán khí của anh linh luôn nặng nhất.

Đinh Nhất đã chạy xuống hỏi tôi làm sao thế? Tôi đành nói với anh ta: “Anh gọi điện báo cảnh sát đi! Ở đây có2một đứa trẻ bị vứt bỏ đông cứng tới chết ở trên mặt bằng.”

Đinh Nhất nghe thấy thế thì đi tới chỗ cái túi giấy màu trắng, anh ta nhìn thoáng qua tình hình ở bên trong, sau đó thở dài: “Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng bản chất của con người vẫn thường rất phức tạp và ích kỷ, không phải chỉ dùng một câu đơn giản là có thể khái quát được hết tất cả”

Nói xong, anh ta yên lặng niệm một đoạn kinh siêu độ cho đứa bé này, hi vọng lần5sau nó sẽ được đầu thai vào nhà người tốt, đừng tiếp tục sống quá ngắn ngủi như thế này. Sau đó Đinh Nhất hỏi tôi có nhìn thấy hình dáng cha mẹ đứa bé này trong trí nhớ của nó không.


Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Thị lực của trẻ sơ sinh rất yếu, huống chi đứa bé này chỉ vừa mới được sinh xong, có thể nói, đứa bé này còn chưa được nhìn thấy thế giới thì đã bị... bố mẹ nó đang tầm bóp chết rồi”

Cảnh sát 110 nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn thấy6thi thể nhỏ bé kia, họ cũng kinh ngạc. Một cảnh sát tức giận nói: “Mấy năm nay làm sao vậy nhỉ, càng ngày càng nhiều vụ vứt bỏ trẻ sơ sinh như thế này, chẳng lẽ cha mẹ của đứa trẻ này không có một tí kiến thức phổ thông nào à? Trời lạnh như vậy, đừng nói là một đứa trẻ vừa mới ra đời, ngay cả người lớn ở trên mặt bằng như thế cũng phải chết cóng!”

Tôi cũng lắc đầu liên tục: “Trung Quốc chúng ta vốn chú trọng lễ giáo, từ lúc tiểu học học5truyền thống văn hóa đều ca tụng cha mẹ yêu thương con cái như thế nào. Chẳng phải tục ngữ thường có câu cha mẹ là cả thế giới đấy à, những câu nói này không còn thích hợp với xã hội bây giờ nữa! Vì đây là một lời khen đẹp mà người xưa dành cho các bậc cha mẹ. Câu nói bản chất con người phức tạp rất đúng, không phải chỉ dùng một hai câu tục ngữ là có thể khái quát toàn bộ được. Thế giới này có chuyện con hy sinh cha mẹ, thì tất3nhiên cũng có những chuyện cha mẹ vì ích kỉ mà vứt bỏ, thậm chí giết chết con mình. Mọi thứ đều có âm có dương, có tốt có xấu, bất luận lịch sử có thay đổi thế nào thì đây cũng là định luật không thay đổi được.”

Sau khi về đến nhà, tim tôi vẫn cảm thấy khó chịu, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh thi thể bé nhỏ tím xanh kia, đây cũng là thi thể nhỏ nhất mà tôi tìm được từ trước tới giờ.

Tôi rất may mắn vì có bố mẹ yêu thương mình, vì nếu một người từ nhỏ đến lớn không biết cảm giác được yêu thì chắc chắn người đó cũng sẽ không yêu được người khác. Vừa rồi, trước lúc đi về, tôi còn để số điện thoại lại cho hai người cảnh sát, ngỏ ý nếu vụ án có gì tiến triển thì nhớ gọi báo cho tôi biết. Tôi thật sự muốn biết là dạng cha mẹ gì mới có thể làm ra được chuyện ác độc như vậy.

Đến tối, chuyện này được lên trang tin tức ở trên mạng, dân tình bàn tán xôn xao, đám cư dân mạng nhao nhao lên nói loại cha mẹ này không xứng có con nữa. Dư luận còn thiện về một phía chỉ trích cảnh sát không có năng lực điều tra, vì sao vẫn chưa tra ra hai tên cha mẹ cầm thú kia là ai?

Tôi thầm kêu oan thay cho cảnh sát, manh mối quá ít, ngoại trừ cái túi giấy màu trắng chứa xác đứa trẻ ra thì chẳng có đầu mối gì nữa cả. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái túi giấy màu trắng kia là túi đựng hàng của một nhãn hiệu bản đồ thể thao nào đó, mà riêng trong nội thành đã có ba cửa hàng rất to của nhãn hiệu đó rồi, mỗi cửa hàng đều có lượng khách ra vào mỗi ngày rất lớn, với manh mối ấy thì chẳng khác nào mò kim đáy biển cả.

Nếu tôi là cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ có thể kiểm tra mấy cái camera giao thông ở gần sông băng thôi, may mắn thì có lẽ sẽ nhìn thấy người đã từng cầm cái túi màu trắng đó. Nhưng khu vực kia là ở vùng ngoại thành, gần đây chắc chắn có rất ít camera giám sát, cho nên hi vọng này cũng khá xa vời...


Vốn sắp đến cuối năm, mỗi nhà đều vui mừng đón Tết, nhưng vì có chuyện này lại khiến tâm trạng của mọi người không được thoải mái. Chú Lê cũng tính toán khoảng thời gian xảy ra chuyện này lại đúng vào thời khắc âm khí nặng nhất trong ngày, chỉ sợ oán khí của anh linh này sẽ không dễ dàng lắng xuống như vậy.

Trời về xế chiều, tối và Đinh Nhất cùng đến ngôi nhà ở ngoại thành lúc trước tôi mua để dán cầu đối. Vì căn nhà đó có ma nên mãi vẫn không cho thuê được. Nhưng chú Lê lại nhiều lần cam đoan với tôi rằng, không tới ba năm nữa, khu vực đó chắc chắn sẽ được dỡ bỏ, nếu ông ấy đã nói vậy thì tôi cũng chẳng lo lắng làm gì.

Hôm nay chúng tôi đến đó dán câu đối cũng là do chú Lê dặn đi dặn lại, ông ấy nói, dù căn nhà đó lâu nay không có người ở, nhưng đến ngày lễ ngày tết vẫn phải có không khí mừng lễ, nếu không những cô hồn dã quỷ đi ngang qua sẽ biết nơi này không có người ở, nhỡ bị mấy thứ bẩn thỉu đi vào thì khó mà mời ra được.

Thực ra tôi cũng khá kiêng kỵ nơi này, nên tôi và Đinh Nhất chỉ vào trong nhà dán chữ Phúc và câu đối lên tất cả các cửa sổ rồi đi ngay, dù sao chỗ này lúc trước cũng từng chết rất nhiều người. Nhưng chú Lê đã nói, hiện giờ nơi này đã được dọn sạch đến mức không thể sạch hơn được nữa.

Trên đường về nhà, tôi bảo Đinh Nhất lái xe dạo quanh một vòng ở hiện trường phát hiện thi thể của đứa trẻ sơ sinh kia, tôi muốn xem hồn phách của nó đã được siêu sinh hay chưa. Chúng tôi đi vài vòng ở gần chỗ con sông nhưng chẳng phát hiện được gì cả.


Ban đầu tôi còn tưởng rằng nó đã được chú vãng sinh giúp siêu độ rồi, ai ngờ đến tối khi chúng tôi về đến nhà thì lại xảy ra chuyện...

Từ căn nhà ở ngoại thành trở về, chúng tôi rẽ vào siêu thị mua một ít đồ chuẩn bị ăn Tết, tiện mua thêm thức ăn và đồ hộp dành cho Kim Bảo. Gần đến Tết rồi nên rất nhiều siêu thị đều ngừng kinh doanh, nếu để đến Tết mà hết thức ăn cho con chó nhỏ này thì không được.

Tôi cầm bọc lớn bọc nhỏ về nhà, cứ nghĩ mở cửa ra thì Kim Bảo sẽ chạy tới đón chúng tôi, nhưng nó lại sợ hãi tránh đi thật xa!

Lúc ấy trong lòng tôi hơi nghi ngờ, nhưng vì đồ đạc trong tay quá nặng nên cũng không nghĩ nhiều, vào nhà xong, tôi đem tất cả đồ vừa mua vào trong bếp. Nhưng đúng vào lúc này, chiếc chuông gió mà chú Lê đưa cho chúng tôi để trấn trạch bỗng vang lên...

Tôi và Đinh Nhất đều sững sờ quay sang nhìn nhau. Cái chuông gió này có tác dụng trấn trạch, lúc trước nó vẫn luôn được treo trong ngôi nhà ở ngoại thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui