Người Tìm Xác

Tôi càng nghĩ càng thấy kinh hãi, suýt mấy lần định công ra ngoài xem có phải chú họ bị thương rồi hay không, thậm chí tôi còn nghĩ cùng lắm thì mình gia nhập vào tập đoàn Thái Long, nếu phải so sánh giữa mong muốn và tính mạng thì mong muốn chẳng là gì cả, đúng không?

Khi tôi chờ đợi lo lắng ở bên trong động, một bóng người nhanh chóng2lách vào bên trong. Vừa thấy rõ người đi vào, lòng tôi thầm thở phào. Cuối cùng chú họ cũng bình an trở về, nhưng nhìn sắc mặt chú ấy hình như không được tốt lắm...

Tôi giật mình! Sắc mặt chú tái nhợt, bước chân cũng không vững vàng như lúc vừa rồi chạy ra ngoài. Tôi vội chạy tới đỡ chú, bỗng tôi cảm giác tay mình bị ướt nhẹp, cúi đầu5nhìn mới thấy bàn tay toàn là máu. Tôi hoảng hốt gọi: “Chú? Chú...”

Chú họ xua tay: “Chú không sao, chúng đã đi nơi khác tìm rồi, giờ chúng ta tạm thời an toàn. Nhưng nếu muốn hoàn toàn thoát khỏi chúng thì chỉ có thể chờ các bạn của cháu tới, giờ chắc họ cũng đã đến đây rồi”

Tôi đỡ chú họ chầm chậm ngồi xuống, sau đó cẩn thận kiểm tra6vết thương sau lưng chú, tôi phát hiện vết thương còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ xương bả vai bên trái của chú họ bị trúng đạn, không biết đạn găm sau bao nhiêu, nhưng nhìn vào vị trí thì phía trước vừa đúng vào vị trí của trái tim...

Vành mắt tôi đỏ lên, vừa rồi tôi còn xoắn xuýt chuyện vì sao chú họ phải giúp tôi như thế? Nhưng giờ nhìn5thấy chú họ vì tôi mà bị thương, tôi không tài nào hỏi ra vấn đề kia được...


“Chú, vết thương của chú không nhẹ đầu, hay chú tự đi trước đi!”

Chú họ mỉm cười: “Yên tâm đi! Chú họ của cháu không phải người bình thường, sao có thể chết dễ dàng như thế được?”

Tôi không hiểu chú đang nói đùa hay nói thật... Nhưng nghĩ tới chuyện chú họ vừa cứu tôi3mà bị thương, tôi khổ sở nói với chú ấy: “Chú, thật ra cháu...”

Ai ngờ tôi chưa nói hết câu đã bị chú họ chặn lại, chú nói: “Tiến Bảo, cháu không cần nói gì cả, chủ biết cháu đã biết rồi... Chắc cháu rất nghi ngờ vì sao chú lại đối xử tốt với cháu và thím của cháu như vậy phải không?”

Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn thẳng vào chú họ và chờ đợi...

Chú họ thở dài: “Chú và ông ấy từng có thỏa thuận quân tử, phải chăm sóc tốt cho cháu và thím của cháu. Lúc đầu chú cũng cảm thấy mình làm như vậy là vì đang thực hiện thỏa thuận... Nhưng thời gian dần trôi qua, chú phát hiện mình không chỉ có được cơ thể này, mà đồng thời còn có được tình cảm của ông ấy nữa. Cho nên Tiến Bảo à, cháu có thể yên tâm, dù bây giờ thím của cháu không còn nữa, nhưng chú không có mục đích gì khác với cháu cả, chú chỉ hi vọng cháu có thể sống thật khỏe mạnh...”

Tôi nghe chú họ nói những lời này xong thì mặt cũng đầy nước mắt, những nghi vấn trong lòng bấy lâu nay đã được giải tỏa. Cảm xúc của tôi lẫn lộn, bởi vì đến chính tôi đã không còn cách nào phân biệt được người chủ trong trí nhớ và người chú đang ở trước mặt mình bây giờ. Có lẽ linh hồn trong cơ thể chú ấy thay đổi, nhưng tình cảm chú cháu giữa chúng tôi thủy chung vẫn vẹn nguyên...

“Ông ấy tự nguyện ạ?” Cuối cùng tôi vẫn hỏi câu mà tôi muốn biết đáp án nhất. “Đúng vậy, nếu muốn một hồn phách dung hợp hoàn toàn với một cơ thể khác, thì hồn phách trước đó phải cam tâm tình nguyện mới được” Chú trả lời rất thẳng thắn.

Tôi lại hỏi: “Vậy hai người... làm sao lại quen biết nhau?”

Chú họ do dự vài giây, cuối cùng vẫn kể cho tôi nghe về câu chuyện năm đó...


“Chuyện xảy ra khoảng mười hai năm trước, lúc đó chú đã đoạt xác lần thứ ba rồi, vì mấy lần trước đều là cưỡng ép đoạt xác nên hồn phách và thân thể không dung hợp tốt với nhau.

Chú vừa lo lắng cơ thể mới sẽ nhanh chóng suy kiệt, lại vừa lo người nhà của cơ thể này sẽ nhận ra sự khác lạ. Trong một lần tình cờ, chú đi tới làng mà chủ họ của cháu đang sống.

Lúc ấy chú dùng tên giả là Tiêu Cường, thuê ngay phòng trống trong nhà chú họ của cháu. Chú và chú họ cháu rất hợp ý nhau, thế nên chú cũng không nghĩ đến chuyện đoạt xác của ông ấy. Nhưng trong quá trình sống cùng nhau, chú họ cháu nhận ra chú là một cao nhân lánh đời, thế nên ông ấy thường cũng chú thảo luận về vấn để làm thế nào để giúp người ta kéo dài tính mạng.

Chủ biết ông ấy tính được tuổi thọ của thím không còn dài nên muốn nghịch thiên cải mệnh cho bà ấy. Nhưng chuyện đó sao có thể dễ dàng như vậy được? Nếu muốn nghịch thiên cải mệnh thì phải có người chuyển số tuổi thọ của mình cho bà ấy mới được.

Thật ra chú họ của cháu cũng biết chuyện này, nếu có thể đổi mệnh thì tất nhiên ông ấy sẽ cam tâm tình nguyện đem mạng mình đổi cho thím của cháu. Nhưng tiếc rằng ông ấy lại là người có mệnh ngũ tệ tam khuyết, vốn cũng không sống được lâu. Thứ hai, nếu ông ấy chết thì chỉ còn một mình thím họ cháu sống trên đời này, bà ấy cũng không được vui vẻ. Cuối cùng chúng ta bàn tới bàn lui, nghĩ ra được một cách có thể điều hòa hết tất cả.

Chú họ của cháu đã nhận ra chú là người đoạt xác trùng sinh từ lâu, ông ấy thấy cơ thể chủ yếu ớt bệnh tật nên đoán thân thể này cũng không kiên trì được thêm mấy năm nữa. Nếu đã thế thì chi bằng ông ấy dùng mạng của mình đổi lấy thêm vài năm được sống bình an cho thím của cháu, còn cơ thể của ông ấy thì để lại cho chú... Với điều kiện là chú sẽ thay thế ông ấy chăm sóc cho thím cháu, để thím cháu được tận hưởng cuộc sống thêm mấy năm nữa.


Ban đầu chú cũng hơi do dự, vì giữa chú và chú họ cháu có tình cảm bạn bè thân thiết, chú thực sự không muốn ông ấy phải xuống Địa Phủ sớm như vậy. Nhưng chú họ của cháu rất kiên quyết, vì để thể hiện quyết tâm của mình, ông ấy còn trở về nhà và đốt bài vị thờ phụng gia tiên trong nhà.

Trước đó, chú họ cháu có thờ phụng Chồn vàng, chúng đã hứa sẽ bảo vệ gia đình ông ấy trong ba thế hệ, vì thế nên chúng không muốn rời đi, chúng còn tìm tới chỗ chú làm loạn ba ngày ba đêm, cuối cùng bị bà Hồ tiền nhà chú đuổi đi.

Chú biết chúng không muốn đi, chắc chắn sau này sẽ còn quay về gây phiền phức cho chú nữa. Đúng như chú dự đoán, chẳng bao lâu sau, đám Chồn vàng ấy lại quay trở lại tìm chủ báo thù, may mà lúc ấy bà Hồ tiên đã mời Trang Hà xuống núi để nghênh chiến.

Về sau, hai tiên Hổ - Hoàng cùng thương lượng với nhau, Trang Hà phải dùng tới sức mạnh để khuyên đám tiên Hoàng kia về núi tiếp tục tu luyện, vì thế mà chú nợ Trang Hà một ân huệ lớn lao. Trang Hà là một con hồ ly biết lý lẽ nên hắn đưa ra một yêu cầu với chú.

Thì ra từ nhiều năm trước hắn đã từng gặp cháu một lần, biết cháu có tài năng đặc biệt nên hắn muốn để chú giao đám Hồ tiên của hắn cho cháu làm thần giữ nhà. Nhưng khi đó cháu mới lên đại học, chú cũng không thể đột nhiên lại giao đám Hồ tiến để cháu thờ phụng được, vì thế mà chuyện này tạm thời bị gác lại. Nhưng chú cũng phải cam đoan với hắn rằng, chỉ cần thời cơ tới, chú sẽ nghĩ cách giao đám Hồ tiến cho cháu”

Chú họ nói đến đây thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, chú nói với vẻ nghiêm túc. “Chú không ép cháu làm chuyện này, thân thế của Trang Hà rất bí ẩn, hắn không phải là Hồ tiện bình thường, nếu hắn đã tìm đến cháu thì chắc chắn là có nguyên nhân, do đó, chuyện này phụ thuộc hoàn toàn vào sự tự nguyện của cháu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui