Người Tìm Xác

Tôi không trả lời anh ta ngay, mà hỏi ngược lại: “Đây là bệnh viện tâm thần à?”

Người trẻ tuổi kia lắc đầu nói: “Ngoài mặt là bệnh viện tâm thần, nhưng chuyện đằng sau thì không ai tưởng tượng ra được”

Tôi thấy người trẻ tuổi này có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn cũng là người trong cuộc, nên hỏi anh ta: “Anh cũng là do Hồ Phàm phái đến?”

Người kia sững sờ, sau đó gật2đầu nói: “Tôi cũng là do anh ta cử đến, anh cũng vậy à? Lúc đó không phải anh ta nói sẽ đích thân tới đón tôi ư?”

Tôi nghe anh ta hỏi mà không hiểu gì, đành thuận miệng nói: “Ông ta đến rồi, đang ở bên ngoài. Có điều hiện giờ chúng ta đang bị giữ ở thời điểm vài thập niên trước”

Người trẻ tuổi kia nghe xong thì sắc mặt nặng nề, cảm giác như lời5nói của tôi đã kích thích chỗ nào đó. Lúc này anh ta đột nhiên hỏi: “Đã tìm được vật kia chưa?”

Vật kia? Cái kia có thể xem như đồ vật không? Đương nhiên, nếu dùng từ “Đồ vật” để nói đến thi thể Hồ Vũ cũng không phải không được, nên tôi thuận miệng nói: “Chưa...”


Người trẻ tuổi gật đầu, không nói gì nữa. Nhưng tôi không muốn tiếp tục ở đấy, nếu không chỉ sợ sẽ6vĩnh viễn bị giam lại mất. Nghĩ đi nghĩ lại tình huống này xuất hiện khi tôi đứng trước tấm gương ở tầng sáu, nên tôi nói với người trẻ tuổi kia: “Đi lên tầng sáu, có lẽ sẽ rời khỏi đây được”

Nhưng anh ta lại lắc đầu nói: “Bây giờ chưa đi được, chúng ta phải tìm thứ kia đã...”

Tôi thấy anh ta cũng quá trung thành, có điều nghĩ lại, dù sao nơi này trừ tôi5ra, những người khác đều là tự nguyện đến. Nhưng vấn đề là nếu bây giờ không ra, cứ ở lại trong ảo cảnh do vong hồn tạo dựng từ vài thập niên trước, sao có thể tìm được Hổ Vũ đã mất tích mười năm trước chứ?

Mặc dù tôi chưa hiểu tên này định làm gì, nhưng vẫn đi theo anh ta lên tầng trên, anh ta quen thuộc đi đến tầng cao nhất, nhưng ở đó3có mấy tên lính gác đang đứng.

May mà chúng tôi không hề tồn tại trong mắt họ, nên cũng tự do đi lại. Nhưng vấn đề là bệnh viện này có gì bí mật mà ba bước lại có một trạm kiểm soát nghiêm ngặt? Có phải là làm hơi quá không?

Sau khi lên đến tầng sáu, tôi nhận thấy những bác sĩ người Đức này không còn dáng vẻ như ở dưới kia nữa, tất cả đều hành xử như quân nhân, có lẽ đây chính là nơi cất giấu bí mật của bệnh viện này.

Nghe những người Đức này huyền thuyền, tôi không hiểu cầu nào, nhưng nhìn sắc mặt của người trẻ tuổi kia thì dường như anh ta hiểu. Chỉ thấy sắc mặt anh ta nghiêm trọng nhìn một điện báo của người Đức, sau đó sĩ quan chỉ huy kia cầm một xấp tài liệu và một cái đồng hồ bỏ túi, cho vào két sắt sau bức tranh trên tường.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào két sắt, ghi nhớ mật khẩu. Đúng lúc này, dưới tầng vang lên tiếng hét sợ hãi, giống như có chuyện gì đó kinh khủng đang xảy ra.

Tên sĩ quan người Đức vội đóng két sắt lại, sau đó nhanh chóng ra ngoài xem có chuyện gì. Tôi và người trẻ tuổi kia liếc nhau, cảm thấy chắc chắn đồ trong tủ rất quan trọng, nhưng giờ chúng tôi không thể chạm vào bất cứ thứ gì, nên cũng không biết cụ thể nội dung những tài liệu kia.

Sau tiếng hét chói tai kinh dị đó, tình hình dưới lầu hình như càng nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên. Chúng tôi vội chạy xuống tầng dưới, xem có chuyện gì đã xảy ra.


Nhưng khi đi ngang qua tấm gương, trước mắt lại đột ngột sáng chói, tôi không chịu được phải nhắm mắt lại. Chờ đến khi ánh sáng kia biến mất, xung quanh lại là một mảng đen kịt.

Xem ra đã quay lại rồi, tôi cố gắng thích ứng với bóng tối, từ từ nhìn rõ từng thứ. Tôi vẫn đang đứng trước tấm gương vỡ, chỉ là bọn Hàn Cẩn vẫn không ở cạnh tôi?

“Hàn Cẩn?” Tôi thì thầm gọi, nghĩ thầm không phải họ bỏ tôi lại đây chứ! Thế nhưng tôi gọi vài lần vẫn không có ai trả lời, không thể làm gì hơn là cúi xuống đất mò tìm đèn pin tôi đã ném đi.

Không ngờ lúc tôi vất vả tìm được đèn pin, bật sáng lên, thì sau lưng tôi có một đôi chân không tiếng động xuất hiện... Bây giờ tôi rất mẫn cảm với bầu không khí xung quanh, nên lập tức quay đầu nhìn.

Kết quả tối vừa quay đầu đã cảm giác có một gọng kìm túm chặt cổ áo, lôi tôi từ tầng sáu xuống tầng năm. Tôi có ý định phản kháng, nhưng lại bị những mảnh kính vỡ trên đất liên tiếp đâm vào tay để lại mấy vệt máu dài.

“Anh là ai? Thả tôi ra!” Tôi vừa gào vừa đập vào tay tên kia, nhưng một chút sức cũng không có... Tôi còn tưởng tên này định ném tôi từ trên tầng xuống cơ đấy.

Không ngờ hắn lại xách tôi lên, sau đó ép lên tường tầng năm, lúc này dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, tôi mới nhìn thấy người kéo mình là Mao Khả Ngọc!

“Mao Khả Ngọc, tên điên nhà mày! Mày muốn làm gì?” Tôi hổn hển nói.


Nhưng hắn không thèm để ý đến tôi, bóp cổ tôi ấn vào tường. Tôi không thở được, liên tục đẩy tay hắn ra, nhưng tay hắn như giọng kìm sắt móc chặt lấy cổ tôi.

Lúc này hắn đẩy mặt tôi nghiêng sang một bên, sau đó dùng tay kia xé rách áo tôi. Tôi giật mình, không phải là gặp phải kẻ biến thái đấy chứ! Chẳng lẽ hắn nhìn tôi với con mắt khác, thật ra là thèm thuồng nhan sắc của tôi?!

Trong lúc tôi sợ hãi đến không dám cử động, thì thấy Mao Khả Ngọc mỉa mai nói: “Thì ra là thế... bảo sao mày không có việc gì? Hóa ra vì trên cổ có ấn tỏa hồn!”

Hẳn nói xong thì thả tay ra, chấn tôi mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Tôi cố gắng hít từng ngụm không khí, thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà Mao Khả Ngọc.

Nhưng hắn không thèm nhìn tôi mà âm thầm đi đến chỗ tối, dường như kéo thứ gì đó ra. Chờ đến khi tôi nhìn rõ thì hắn đã ném Hàn Cần sang rồi nói: “Vừa may có thêm mày, để mày vác đứa nhẹ”

Tôi nhìn Hàn Cẩn nhắm nghiền mắt, bất tỉnh nhân sự, lập tức hiểu rõ vừa rồi chúng tôi bị trúng chiều, Mạo Khả Ngọc hai tay không đánh lại bốn tay, đành phải đánh họ ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui