Người Tìm Xác

Tôi gật đầu với cô bé: “Đương nhiên, nó không thể ăn uống, tất cả những điều nó yêu thích trước đây đều không còn ý nghĩa nữa. Thời gian càng lâu, nội tâm của nó sẽ ngày càng đau khổ, ngày càng cực đoan...

Có lẽ cuối cùng đến ngay cả sự yêu2thương của em, nó cũng sẽ quên đi, biến thành một con quái vật không có tình cảm”.

Chu Tuyết Thảo ảm đạm nói: “Em không muốn Đa Đa biến thành quái vật”

Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của tôi, Chu Tuyết Thảo cũng quyết định để hồn phách của Đa Đa rời đi,5mặc dù điều này rất khó với cô bé, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Sau đó chúng tôi mời chú Lê đến làm một pháp sự siêu độ cho Đa Đa, tiễn đưa chú chó nhỏ Đa Đa suýt trở thành ma...

Buổi sáng một tuần sau, tôi và Đinh Nhất lại đến6nhà Chu Tuyết Thảo. Người mở cửa vẫn là người giúp việc di Vương, khi nhìn thấy thứ trong tay chúng tôi, bà ấy vui vẻ gọi Chu Tuyết Thảo ra.

Tôi và Đinh Nhất đã phải đi sáu bảy cửa tiệm thú cưng mới mua được một con chó Teddy nhỏ đen tuyền,5khi Chu Tuyết Thảo nhìn thấy chúng tôi mang theo con chó đến, cô bé khóc như mưa...

Rời khỏi nhà Chu Tuyết Thảo, trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm, trước đó tôi luôn lo lắng, sợ sau khi tiễn Đa Đa đi, cô nhóc này sẽ nghĩ quẩn. Bây giờ thì tốt3rồi, con chó mới đó sẽ là người bạn mới của cô bé.


Mặc dù vụ án của Bạch Kiện không có đoạn kết, nhưng cũng coi như kịp thời chặn lại những tổn hại về sau, không còn người bị “Vỗ đầu” nữa.

Sắp đến Tết, chú Lê cũng không được rảnh rỗi nữa, hôm nay chúng tôi cùng ăn cơm, nói chuyện về thu nhập năm nay, tính ra cũng không tệ. Đầu xuân ngày mai tôi phải nhờ chú Lê xem cho tôi một chút, xem chỗ nào có căn nhà ma nào có thể mua được không.

Trên đường về nhà, tôi rất đắc ý, nhìn cảnh đường phố xẹt qua cửa kính, tôi hỏi Định Nhất: “Năm sau chúng ta lại mua một biệt thự đi?”

Đinh Nhất nghe xong nghiêm túc nói: “Nhà ma kiểu đó không dễ tìm đâu.”

Tôi gật đầu: “Cũng đúng, căn biệt thự có vụ thảm án giết cả nhà lần trước chú Lê không đồng ý, nếu không chắc cũng rất rẻ”

Đang nói chuyện, đột nhiên tôi nhớ ra đồ ăn vặt trong nhà đã hết nên bảo Đinh Nhất dừng ở cổng siêu thị, tôi vào đó mua ít đồ. Lúc này cũng không dễ tìm chỗ đỗ xe nên tôi bảo anh ta đừng tắt máy, cứ ở trên xe chờ tôi ra ngay.

Lúc vào siêu thị, tôi phát hiện ra khách ở đây không hề đông đúc mà lại rất vắng vẻ. Đáng lý ra, lúc này sắp đến Tết thì siêu thị phải rất đông người mới đúng chứ!

Tôi nhìn qua đồng hồ, gần chín giờ, cũng sắp đến giờ đóng cửa rồi. Để không ảnh hưởng đến việc người ta sắp đóng cửa, tôi phải nhanh lên mới được. Thế là tôi nhanh chóng chọn một đống đồ ăn vặt, chuẩn bị đi tính tiền.

Nhưng đúng lúc này, tôi cảm giác có người đập vào đầu vai tôi một cái, tôi theo bản năng quay lại, thấy gương mặt kia hơi quen, nhưng chưa nghĩ ra là ai.

Còn đang suy nghĩ, lại đột nhiên thấy cô đau nhói... khi tôi kịp nhận ra có chuyện thì mắt tối sầm, người mất đi tri giác.


Lúc đó trong lòng tôi cả ngàn suy nghĩ xuất hiện! Tôi mà cũng có ngày bị người ta bắt cóc tống tiền à!? Với số tiền trong tài khoản của tôi lúc này, đương nhiên, cũng đáng để bị bắt một lần. Nhưng bình thường tôi rất ít khi để lộ ra, ai có thể biết trong tài khoản ngân hàng của tôi có tiền chứ? Đúng là đầu năm không may, sao lúc nãy tôi không nhờ chú Lê xem cho tôi một quả chứ?

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người đỡ tôi lên xe, có lẽ bọn chúng đưa tôi đi từ cửa sau, nếu không đã bị Đinh Nhất đứng ở cửa trước phát hiện ra.

Lúc này tôi thực sự hối hận, sao lúc nãy không bảo Đinh Nhất cùng đi vào chứ? Bây giờ thì hay rồi, có lẽ phải một lúc nữa Đinh Nhất mới phát hiện tôi mất tích.

Nhớ lại lúc nãy, khi bước vào siêu thị tôi đã có cảm giác không đúng. Cho dù siêu thị sắp đóng cửa, cũng không thể chỉ có một mình tôi là khách? Đều tại kinh nghiệm sống của tôi còn quá ít.

Không biết bọn cướp lái xe đi bao xa, nhưng đến khi tôi tỉnh lại vẫn thấy xe đang chạy! Mặc dù lúc đó tôi đã tỉnh, nhưng vẫn không dám hành động gì, dù sao bây giờ cũng không rõ đối phương như thế nào, nếu tùy tiện hành động có khi người chịu thiệt chính là tôi.

Tôi hơi hé mắt, nhìn trộm xem có bao nhiêu người, nhưng trước mắt vẫn là một mảng đen kịt. Nghĩ một lúc tôi mới hiểu ra, bọn chúng đã chụp vải đen lên đầu tôi.

Tôi càng buồn bực hơn, không nhịn được nhắc nhấc đầu, ai ngờ tôi vừa khẽ động đã có cảm giác một thứ sắc lạnh kể vào cổ, sau đó một giọng nam trầm thấp vang lên: “Đừng lộn xộn...”

Mặc dù chỉ có ba chữ, cũng đủ để dọa tối sợ hãi không dám làm gì. Vì tôi có thể cảm nhận rõ ràng, thứ sắc lạnh kia là một con dao. Tôi bây giờ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng Đinh Nhất nhanh chóng phát hiện ra tôi có chuyện.


Không biết xe của bọn cướp đi đến đâu, cứ chạy mãi như thế, chắc sẽ ra khỏi thành phố. Đột nhiên tôi giật mình, chẳng lẽ bọn chúng định đưa tôi ra ngoài?

Có thể đưa tôi đi xa như thế, hoặc không phải vì tiền, hoặc là định sau khi lấy được tiền sẽ giết con tin! Tôi sẽ không đen đủi đến mức sẽ gặp loại thứ hai chứ? Bây giờ bảo tối đối phó với âm hồn còn được, nhưng đối phó với người sống, thì chắc chắn là thua rồi.

Đang lúc trong lòng tôi đang liên tục đấu tranh, rốt cuộc xe cũng dừng lại. Sau khi cửa xe mở ra, tôi lại bị hai người đàn ông cường tráng kéo ra.

Cũng kỳ lạ, cả đường đi ngoài ba chữ kẻ kia nói thì thời gian còn lại bọn chúng vẫn không nói gì, nên tôi không biết có bao nhiêu người đã bắt mình.

Tôi bị hai tên kia kéo đi rất lâu, đi lên cầu thang rồi vào thang máy, trong lúc tôi đang nghĩ không biết đi bao lâu nữa mới đến đích, thì túi vải trên đầu bị kéo xuống.

Ánh sáng đột ngột khiến tôi không thể mở mắt, mới đầu tôi còn tưởng do bị trùm kín trong một thời gian dài nên mắt chưa thích ứng kịp! Nhưng qua mấy giây sau tôi mới nhận ra, người ta đang dùng đèn chiếu lúc thẩm vấn tội phạm chiếu vào mắt tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui