Tôi vừa thấy lão Bạch Kiện gọi tới là biết chẳng có chuyện gì tốt, nhưng rốt cuộc giao tình còn đó, nên đi thì vẫn phải đi. Khi tôi và Đinh Nhất đến2nơi, phát hiện lần này Bạch Kiện lại dẫn thẳng tôi đến phòng họp của họ.
Tôi chợt cảm thấy khá e dè, suy cho cùng những lần trước lúc tới giúp Bạch Kiện thì5ít nhiều đều sẽ kiêng dè chút chút, không ngờ lần này anh ta lại công khai đưa chúng tôi đến gặp cấp dưới của mình như vậy.
Trái lại Bạch Kiện chẳng hề gì6cả, sau khi vào phòng, anh ta nói với một cậu cảnh sát bên cạnh: “Phát video đi!”
Cậu cảnh sát kia nghe thế thì vội mày mò trên máy tính trong chốc lát, tiếp5theo trên màn hình lớn bắt đầu chiếu một đoạn video quay ở một ngã tư nào đó, chắc là được quay vào buổi tối. Bởi vì ánh sáng không đủ nên hình ảnh3trong video khá mờ, nhưng vẫn có thể thấy có một người đàn ông mặc đồ đen vừa rời khỏi con hẻm nhỏ.
Tiếp theo đã xảy ra cảnh khiến người ta sợ hãi, một người đàn ông mặc áo khoác màu hồng xen trắng đột nhiên đi nhanh đến sau lưng người mặc đồ đen, dùng một cục gạch đập mạnh vào phần đầu người đàn ông đồ đen kia.
Dù sao đầu người cũng không cứng bằng gạch, nào chịu được cú đập mạnh như vậy, người đàn ông đồ đen lập tức ngã xuống đất không dậy nổi... Gã mặc áo khoác màu hồng xen trắng thấy thế, lập tức xoay người chạy trốn.
Tôi nhìn ra đây chẳng phải “Bằng đập đầu” mấy ngày nay rất lộng hành ở ngoài khu chung cư của chúng tôi đây sao? Nhưng có một điều tôi không rõ, “Bằng đập đầu” này đánh người xong là bỏ chạy, mà không định cướp bóc tiền tài gì đó? Vậy hắn không có việc gì đi đánh vào đầu người ta làm chi? Chẳng lẽ chỉ vì muốn đánh vào đầu nên đi thôi? Sao thời buổi bây giờ biến thái lại nhiều như vậy hả?
Tôi thấy video phát xong rồi thì nhìn về phía Bạch Kiện, nghĩ thầm anh ta gọi tôi tới xem cái này làm gì? Chẳng lẽ tên xui xẻo bị người ta đánh vào đầu này ngoèo rồi? Kết quả Bạch Kiện lại nói với cậu cảnh sát hồi nãy: “Phát đoạn tiếp theo!”
Được đấy, còn nữa à! Vì thế tôi đành phải chịu đựng tiếp tục xem. Hình ảnh chuyển đổi, lần này ít ra có nhiều ánh sáng hơn một chút, có điều nhìn sắc trời vẫn là buổi tối.
Màn hình nhanh chóng xuất hiện một người phụ nữ, chắc là mới vừa tan làm về nhà. Nhưng khi chị ta đi qua một đầu hẻm, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo khoác hồng xen trắng vụt ra đằng trước, đập điên cuồng lên đầu người phụ nữ, ra tay khá hung ác!
Tuy cách một màn hình, nhưng tôi có thể nhìn thấy quần áo của người phụ nữ đã bị máu trên đầu nhuộm đỏ. Vẫn giống như lần trước, gã đàn ông đập đầu vừa thấy người phụ nữ ngã xuống đất thì lập tức ném gạch đi, rồi biến mất trong đêm tối.
Sau khi xem liên tục hai đoạn video, tôi vẫn chưa rõ Bạch Kiện gọi tôi tới để giúp việc gì, đối phó loại biến thái này dù sao cũng đâu tới lượt tôi ra tay nhỉ! Kết quả khi Bạch Kiện lại bảo cậu cảnh sát phát đoạn video thứ ba, tôi hoàn toàn sợ đến đần cả người.
Thực tế nội dung của đoạn video thứ ba này cũng là của đoạn video thứ hai, chẳng qua là quay ở góc độ khác. Lần này góc quay rất thấp, cho nên quay được rõ ràng hình dạng của người đàn ông áo khoác hồng kia.
“Sao lại có thể là gã ta!?” Tôi rất khiếp sợ.
Bạch Kiện cũng gật đầu nói: “Cậu cũng cảm thấy không có khả năng nhỉ! Cả cậu cũng giật mình, huống chi là chúng tôi”
Tuy tôi chỉ thấy khuôn mặt kia hai lần, nhưng đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, dám chắc sẽ không nhận lầm. Nhưng đồng thời tôi cũng không tin nổi chủ nhân của khuôn mặt này sẽ xuất hiện trong video... Bởi vì hắn ta đã chết hơn một tháng trước rồi!
Bạch Kiện cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn, mở ra rồi đọc nội dung bên trong: Lưu Tiểu Lỗi, nam, ba mươi mốt tuổi, mùng chín tháng trước chết ở vành đai xanh trong khu chung cư mình sống. Pháp y kiểm tra và đưa ra kết luận, nguyên nhân chết là vì ngộ độc Warfarin, còn được gọi là ngộ độc thuốc chuột. Sau khi điều tra và xác minh, đã loại trừ khả năng anh ta bị giết, là tự tử mà chết.”
Anh ta đọc xong thì nhìn tôi: “Tiến Bảo, cậu cảm thấy nguyên nhân gì có thể khiến cho một kẻ đã chết hơn một tháng còn có thể đánh vỡ đầu người ta trên đường đây?”
Bị anh ta hỏi như vậy, tôi cũng hơi ngơ ngẩn, tôi nào biết đâu! Nhưng lúc này có quá nhiều người, tất nhiên tôi không thể trả lời anh ta đốp chát như bình thường chỉ có hai chúng tôi được, vì thế tôi suy nghĩ rồi nói: “Trừ mấy đoạn video này ra, còn có cái nào khác quay được cảnh Lưu Tiểu Lỗi chạy trốn sau đó không?”
Bạch Kiến thở dài nói: “Đây cũng là một chỗ kỳ quái khác, người của chúng tôi xem đi xem lại video của hai camera giám sát ở chỗ khác, nhưng trừ đoạn video thứ ba quay được ở cửa siêu thị ra, các video giám sát khác đều không phát hiện thấy bóng dáng của Lưu Tiểu Lỗi đầu”
Tôi nghe thế cũng im lặng không nói, nếu theo quỹ đạo hoạt động của một người bình thường, không thể nào chỉ có một camera mới quay được hắn ta. Nhưng tình huống hiện giờ rõ ràng là, sau khi Lưu Tiểu Lỗi bị camera giám sát quay được cảnh hành hung thì lập tức biến mất không thấy nữa, đây cũng là lời giải thích duy nhất.
Nhưng động cơ của việc đánh vào đầu này là cái gì chứ? Cho dù là quỷ hồn của Lưu Tiểu Lỗi báo thù, vì sao hắn lại muốn tìm những người này để đánh vào đầu đây? Nghĩ vậy nên tôi hỏi Bạch Kiện: “Những nạn nhân đó lúc còn sống có liên quan gì với Lưu Tiểu Lỗi hay không?”
Nhưng Bạch Kiện lại lắc đầu nói: “Một chút quan hệ cũng không có, tôi đã cho bọn họ xem ảnh của Lưu Tiểu Lỗi, họ đều nói chưa từng gặp thằng nhóc này”
“Thi thể của Lưu Tiểu Lỗi được hoả táng rồi ư?” Tôi tiếp tục hỏi.
Bạch Kiện gật đầu trả lời: “Đã hỏa táng lâu rồi! Xác định được bản chất vụ án là đã cho người nhà nhận thi thể về rồi, không hỏa táng, chẳng lẽ còn giữ lại ăn Tết chắc!”
Nhưng tôi lại lắc đầu và nói: “Vẫn nên cho người đi xác nhận lại thử đi, Lưu Tiểu Lỗi này là con trai độc nhất của gia đình, không khéo hai vợ chồng già này nhất thời luẩn quẩn, thật sự không hỏa táng thi thể của con trai cũng không biết chừng đó!”
Bạch Kiện nghe thế cũng cảm thấy vẫn nên kiểm tra lại cho yên tâm, vì thế để hai cấp dưới của anh ta đi tìm cha mẹ của Lưu Tiểu Lỗi, hỏi thăm tình hình ngay bây giờ. Lúc này đột nhiên tôi lại nghĩ đến một vấn đề khác, vì thế quay đầu hỏi Bạch Kiện: “Trước khi bị tấn công, những nạn nhân đã từng làm gì, các anh có điều tra không?”
Bạch Kiến nghe xong sửng sốt, sau đó hậm hực nói: “Cái này thì không điều tra, nhưng trong lời khai của họ đều có ghi lại”
Tôi lắc đầu bảo: “Đó đều do họ nói, ai có thể bảo đảm nạn nhân không nói dối chứ?”
Bạch Kiện nghe tôi nói như vậy thì có vẻ xấu hổ, xem ra trong số họ không ai nghĩ đến điểm này. Vì thế, anh ta lập tức bảo cậu cảnh sát vừa rồi tiếp tục lục lại những hình ảnh giám sát của hai nạn nhân bị tập kích trước đó.
May thay hiện giờ cơ quan công an và hệ thống camera lúc nào cũng có kết nối, mà cậu cảnh sát bên cạnh Bạch Kiện nhìn đã biết là một cao thủ máy tính. Không mất bao lâu, cậu ta đã lấy ra được những đoạn video giám sát mà hai nạn nhân đã từng xuất hiện trước khi bị tấn công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...