Khi Lữ Diệu Tổ nghe Trịnh Bách Hợp kể trong trại thổ phỉ có một cô gái trẻ tuổi, còn nói với cô mấy câu như vậy thì lập tức hiểu ra, chắc chắn năm đó Trần Tố Mai vẫn chưa chết! Chẳng những cô ấy không chết, mà lại còn trở thành áp trại phu nhân của thổ phỉ…
Lần này cô ấy bắt cóc Trịnh Bách Hợp không phải vì đòi tiền chuộc, mà chỉ muốn xem2thử nhà họ Lữ sẽ đối xử như thế nào với cô dâu mới thoát ra khỏi trại thổ phỉ này… Quả nhiên, sau khi Trịnh Bách Hợp trở lại nhà họ Lữ thì tất cả đều thay đổi, tuy rằng cô nói với mọi người là thổ phỉ không làm gì mình, nhưng không có ai chịu tin cả. Bà cụ Lữ còn tự ra lệnh, nhốt Trịnh Bách Hợp vào từ đường.
Tuy Lữ Diệu Tổ tin5tưởng Trịnh Bách Hợp không bị thổ phỉ làm bẩn, nhưng cậu ta lại không lay chuyển được bà nội của mình, đành phải cam chịu tạm thời nhốt Trịnh Bách Hợp vào từ đường trước… Nhưng Trịnh Bách Hợp là một cô gái tri thức đã được tiếp thu tư tưởng mới, cô không thể hiểu được tại sao nhà họ Lữ lại đối xử với mình như vậy.
Ngay cả người chồng bình thường yêu thương cô6mọi bề kia, thế nhưng cũng để mặc người khác nhốt mình vào từ đường, cứ như cô đã thật sự làm chuyện gì trái với đạo đức vậy…
Ba ngày sau, các bề trên của nhà họ Lữ đưa ra kết luận, họ cho Trịnh Bách Hợp hai con đường để lựa chọn, một là tự sát ở từ đường, đến lúc đó họ sẽ lập một bài vị trinh tiết liệt phụ trong từ đường gia tộc5họ Lữ cho cô; hai là để Lữ Diệu Tổ bỏ cô, từ đây không còn là người nhà họ Lữ nữa, ra ngoài tự sinh tự diệt.
Sau khi nghe thấy kết luận này, Trịnh Bách Hợp rất khiếp sợ, cô không tài nào hiểu được đây là một gia đình phong kiến lớn cỡ nào, mới đưa ra quyết định không có tình người như vậy? Chẳng lẽ sống chết của một cô gái lại bị phán3quyết dễ dàng như vậy ư?
Giữa lúc đó, Lữ Diệu Tổ đã không ít lần đi cầu xin bà nội của mình, nhưng đầu óc phong kiến của bà cụ Lữ vẫn không đồng ý cho cậu ta và Trịnh Bách Hợp tiếp tục ở bên nhau. Mà cùng lúc đó, Trịnh Bách Hợp cũng vẫn luôn hy vọng Lữ Diệu Tổ có thể đến thăm mình, bởi vì cô còn có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu ta.
Tuy nhiên thật đáng tiếc, bởi vì Lữ Diệu Tổ không dám đối mặt với Trịnh Bách Hợp, cho nên vẫn không hề xuất hiện. Trịnh Bách Hợp tuyệt vọng đã biết ý của chồng, cậu ta không tới gặp mình thì cũng chứng minh được hết thảy, cô còn ngu ngốc chờ cái gì nữa đây?
Mọi hy vọng trở thành cát bụi, Trịnh Bách Hợp ở từ đường suy nghĩ cả đêm, cô liên tục tự hỏi bản thân, người yêu thương nhất đối xử với mình như vậy, cô sống còn có ý nghĩa gì nữa… Cuối cùng Trịnh Bách Hợp đưa ra lựa chọn, treo cổ ở từ đường họ Lữ.
Chờ đến hôm sau được phát hiện, người đã sớm lạnh cứng lại rồi, nhưng dưới chân cô lại đặt một bức di thư viết riêng cho Lữ Diệu Tổ. Trong di thư cô nói cho Lữ Diệu Tổ biết, mình đã mang thai ba tháng rồi, cô vẫn luôn đợi cậu ta tới từ đường mới nói tin này, nhưng từ đầu đến cuối cậu ta lại không hề xuất hiện…
Cuối thư, Trịnh Bách Hợp nguyền rủa Lữ Diệu Tổ cả đời cơ cực, dòng họ Lữ đoạn tử tuyệt tôn!
Sau khi bà cụ Lữ biết Trịnh Bách Hợp đã mang thai ba tháng, nhất thời lửa giận công tâm, phun ra máu ngay tại chỗ, không quá mấy tháng cũng buông tay nhân gian.
Cũng từ sau đó, Lữ Diệu Tổ bị gán cái tiếng khắc vợ, không còn ai chịu gả con gái vào nhà họ Lữ nữa. Bởi vì lựa chọn năm đó mà nhà họ Lữ tổn thất liên tiếp ba mạng người, điều này khiến Lữ Diệu Tổ cũng không chấp nhận được, vì thế cậu ta đặt toàn bộ thù hận vào bọn thổ phỉ trên núi.
Lữ Diệu Tổ bỏ tiền ra giúp đỡ đại đội cảnh sát của huyện lên núi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng lũ người biết ăn mà không biết làm này tuy đã đi nhiều lần, nhưng mỗi lần đều chỉ quét được mấy tên binh tôm tướng cua, còn trùm thổ phỉ Tôn Đại Hải vẫn không biết đang ở nơi nào.
Hết cách, Lữ Diệu Tổ đành phải tự thành lập một đội dân binh chuyên diệt phỉ, tự lên núi tiêu diệt đám thổ phỉ Tôn Đại Hải này. Tuy nhiên qua nhiều lần đối đầu, người của Lữ Diệu Tổ vẫn không chiếm được lợi thế gì, hơn nữa mỗi lần tổn thất đều rất lớn.
Làm đi làm lại như vậy mấy năm, gốc gác của nhà họ Lữ cũng sắp bị Lữ Diệu Tổ tiêu phá hết, nhưng bầy thổ phỉ Tôn Đại Hải kia lại vẫn không tiêu diệt được sạch sẽ.
Vào giao thừa một năm đó, Lữ Diệu Tổ đột nhiên nhận được tin báo, nói là có người biết nơi đặt chân của bầy thổ phỉ Tôn Đại Hải ở đâu, vì thế Lữ Diệu Tổ dẫn tất cả đội ngũ đến địa điểm đó.
Nhưng chờ đến khi họ hùng hùng hổ hổ chạy tới thì phát hiện nơi này đã là vườn không nhà trống rồi, trong trại thổ phỉ không có một bóng người. Lữ Diệu Tổ thầm kêu không ổn, chắc chắn là mình đã bị lừa!
Kết quả khi Lữ Diệu Tổ mang người quay về nhà chính của nhà họ Lữ thì nhà cậu ta đã bị thổ phỉ cướp sạch không còn gì từ lâu, hơn nữa còn trói cha già của cậu ta là ông Lữ vào cái cây to trong sân, khiến ông tức chết ngay tại chỗ!
Đến tận lúc này, nhà họ Lữ cũng chỉ còn dư lại Lữ Diệu Tổ và người anh trai bệnh tật kia. Hận thù chồng chất làm Lữ Diệu Tổ sắp phát điên rồi, thậm chí cậu ta không tiếc tiêu số tiền lớn mua cái mạng của Tôn Đại Hải.
Giữa trưa hôm đó, Lữ Diệu Tổ từ bên ngoài trở về đã nhìn thấy anh trai mình đang ngồi phòng sách chờ, vì thế cậu ta giật mình hỏi sao anh ta lại ngồi dậy? Giờ thời tiết lạnh, đừng để bị nhiễm bệnh.
Tuy nhiên anh trai cậu ta lại lắc đầu nói mình không sao, sở dĩ anh ta tới phòng sách chờ Lữ Diệu Tổ là muốn khuyên nhủ, đừng quá chấp nhất những thù hận đó nữa, nhiều khi chuyện trở nên như vậy đều là kết quả từ sự lựa chọn của chính chúng ta, không liên quan gì tới người khác.
Lữ Diệu Tổ nghe xong thì giận dữ vặc lại: “Em dâu của anh, cháu trai của anh, còn cả bà nội và cha, họ đều vì tên thổ phỉ Tôn Đại Hải kia mà chết, bây giờ anh bảo em buông bỏ mối hận trong lòng ư? Anh nói quá nhẹ nhàng rồi đó!”
Lữ Diệu Tông thấy mình không khuyên được em trai thì trở về phòng với vẻ mặt cô đơn, giữa trưa cũng không ra ăn cơm. Lữ Diệu Tổ bức bối trong lòng nên uống rượu giải sầu, lấy đó xả bớt căm hận trong lòng.
Ai ngờ mới hai ly rượu vào bụng, cậu ta lại đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng nề, Lữ Diệu Tổ cố sức lắc lắc đầu, lại cảm thấy càng thêm mơ hồ. Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, cậu ta tập trung nhìn kĩ, là anh em cấp dưới của mình tên Ngô Lão Bát.
Nhưng lúc này Ngô Lão Bát lại có một con dao găm, hung tợn đâm vào ngực Lữ Diệu Tổ. Lữ Diệu Tổ lập tức cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong nháy mắt khi cậu ta sắp ngã xuống đất, lại nhìn thấy người đứng phía sau Ngô Lão Bát là anh trai ruột của mình, Lữ Diệu Tông.
Lữ Diệu Tổ ôm căm hờn ngập trời rời khỏi thế gian, khi linh hồn của cậu ta bay tới địa phủ, lại bởi vì hận thù sâu đậm trong lòng mà không chịu quên những chuyện cũ năm xưa, vì thế khi cậu ta uống canh Mạnh Bà đã lén đổ ra ngoài mất nửa chén.
Nghe Triệu Tranh kể tới đây, tôi mới hiểu được, hoá ra bởi vì lúc trước thằng nhóc này uống bớt nửa chén canh Mạnh Bà nên lúc này mới có ký ức của kiếp trước. Đương nhiên, sau cùng hắn cũng uống nửa chén, cho nên trước khi bị điện giật, hắn không hề có chút ấn tượng nào về những ký ức kiếp trước đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...