Tôi nghe Phương Như nói mấy câu đứt quãng nhưng vẫn không hiểu rõ cảm giác lúc đó của cô ấy là gì, tôi lại thử hỏi tiếp: “Trước kia cô đã từng xuất hiện loại cảm giác này chưa? Ở trong nhà… hay là ở những nơi khác?”
Phương Như lắc đầu tỏ vẻ mờ mịt: “Chưa từng có… từ trước tới nay tôi chưa bao giờ có cảm giác này…”
Rời khỏi nhà Phương Như, chúng tôi đi đến một nhà khác, người này là2ông chủ của một công ty sửa chữa nội thất nhỏ, tên Đoàn Cương, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Khi tới gõ cửa, chính ông ấy đã ra mở cửa cho chúng tôi.
So với Phương Như thì Đoàn Cương tỉnh táo hơn nhiều, có lẽ là do chuyện ông ta cắt đứt sợi dây bảo hộ không dẫn đến hậu quả quá nghiêm trọng, lúc ấy công nhân đang làm việc ở tầng hai, nên khi rơi xuống chỉ bị ngã gãy chân.
Tình huống như5thế có thể nói là may mắn với Đoàn Cương và công nhân bị thương kia. Khi Đoàn Cương được bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta đến bệnh viện thăm công nhân kia ngay, cũng xin lỗi người đó rất thành khẩn, đồng thời xin gánh chịu toàn bộ chi phí chữa trị và tiền mất thu nhập của người kia.
Với trường hợp của ông ta, nếu được người bị hại tha thứ thì không cần gánh quá nhiều trách nhiệm hình6sự. Nhưng Phương Như thì khác, bất kể động cơ cắt dây thừng của cô ấy là gì thì người bị hại cũng đã chết rồi. Bây giờ chỉ cần không chết người thì chuyện gì cũng dễ nói, nhưng một khi xảy ra án mạng lại là phiền phức lớn.
Đoàn Cương nhớ khá rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó, ông ta nói: “Tôi cũng không biết tại sao lúc ấy mình cứ phải cắt đứt sợi dây thừng đang lắc lư ở trước5cửa sổ nhà mình mới được nữa!”
Thì ra, hôm đó Đoàn Cương về nhà để lấy bản vẽ trang trí nội thất, lúc ở dưới tầng một, ông ta còn ngẩng lên thấy công nhân đang làm việc ở phía trên, lúc đó trong lòng ông ta không có cảm giác lạ nào cả.
Nhưng khi vào nhà lấy bản vẽ, lúc chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên cảm thấy lòng bực bội khó chịu, giống như bên tai có tiếng ma sát của dây3thừng. Dù lúc đó còn có việc vội nhưng ông ta vẫn tới chỗ hộp đồ nghề của mình để tìm ra một con dao găm sắc bén, sau đó cắt đứt sợi dây thừng bảo hộ của công nhân đang làm việc bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, ông ta biết mình vừa gây ra họa lớn nên vội chạy xuống nhà xem thử, nhìn thấy một công nhân đang nằm đau đớn trên mặt đất. Ông ta nói với tôi: “Thật ra lúc nhìn thấy công nhân bị thương kia, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục tự nhủ không chết là tốt, không chết là may rồi! May mà người ta không chết, chỉ bị thương thôi!”
Nghe Đoàn Cương kể lại tình huống khá giống với Phương Như, đều là đột nhiên cảm giác lòng dạ bực bội bứt rứt, phải cắt đứt sợi dây thừng đang giữ mạng sống của người ta kia mới được.
Nhưng khi chúng tôi đến nhà thứ ba của anh Lâm Đào thì được hàng xóm báo, Lâm Đào đã dọn đi rồi! Tôi cảm thấy kỳ lạ, ba người này đang hưởng án treo ở đồn cảnh sát, sao có thể tùy tiện dọn đi chỗ khác được?
Bỗng Đinh Nhất phát hiện ra một điểm kỳ lạ, thì ra ba hộ gia đình này vừa khéo ở tầng trên và tầng dưới của nhau. Phương Như ở phòng 1201 tầng 12, Đoàn Cương ở phòng 1101 tầng 11, còn người tên Lâm Đào vừa dọn đi này vừa khéo ở phòng 1001 tầng 10.
Đây chỉ là sự trùng hợp thôi? Hay ba căn hộ này có mối liên hệ nào đó mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra? Người đầu tiên là Lâm Đào, lúc anh ta cắt sợi dây bảo hộ kia, công nhân ở dưới may mắn ngã vào cành cây nên chỉ bị thương ngoài da.
Ngay sau đó khoảng mấy ngày là đến lượt Đoàn Cương, lúc ông ta cắt sợi dây thừng bảo hiểm, công nhân bên dưới cũng coi như may mắn, vì lúc ấy anh ta đã xuống tới tầng hai rồi nên chỉ ngã gãy chân. Nhưng công nhân thứ ba thì không được may mắn như thế, anh ta rơi thẳng từ tầng mười lăm xuống, đầu nát bét như dưa hấu. Có lẽ là may mắn một lần, hai lần, chứ không thể cứ liên tục may mắn mãi được!
Nhưng tại sao Lâm Đào lại muốn dọn đi? Vì trốn tránh trách nhiệm? Nhưng anh ta đã bị lập hồ sơ trong Cục công an rồi, nếu vì loại chuyện này mà bỏ trốn thì không phải là lựa chọn sáng suốt. Tôi nghe nói anh ta là nhân viên của một công ty nào đó, nếu bị đưa vào diện án hình sự thì e rằng khó mà giữ được công việc.
Trải qua mấy cuộc thăm viếng đến trưa, ngoài nhà của Lâm Đào là không vào được vì anh ta đã dọn đi, thì hai nhà khác cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường. Vì đi cùng nhân viên quản lý tòa nhà nên tôi không thể bảo Đinh Nhất mở khóa cửa nhà Lâm Đào để vào thăm dò được, đành phải chờ đến tối quay lại đây một lần nữa.
Vì không muốn làm phiền đến hàng xóm, tới nửa đêm chúng tôi mới quay lại. Lão cáo già không đi cùng chúng tôi, ông ấy nói mấy ngày nay mình ngủ không được ngon giấc, nếu hôm nay đi ngủ muộn thì sẽ mất ngủ. Nhưng ông ấy cũng nói, nếu gặp chuyện gì thì vẫn có thể gọi, ông ấy chắc chắn sẽ bắt xe tới cứu chúng tôi!
Tôi thầm nghĩ lão già này không thể trông mong chúng tôi làm việc thuận lợi được à? Đâu phải chúng tôi vào đầm rồng hang hổ đâu, chỉ là đến nhà Lâm Đào nhìn xem có vấn đề gì không thôi mà?
Tuy nghĩ như thế, nhưng trước khi tiến vào nhà, tôi vẫn lấy răng thú đeo trước ngực mình ra, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào… Đinh Nhất ra tay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mở được cửa căn hộ.
Hai chúng tôi rón rén đi vào, sợ làm ảnh hưởng đến hàng xóm hai bên nên lách mình vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó bắt đầu quan sát căn phòng.
Kết cấu của căn hộ này tương tự như của nhà Phương Như và Đoàn Cương, chỉ có cách bài trí trong nhà là khác nhau. Nhìn tình hình trong căn hộ này có thể thấy, hẳn là Lâm Đào đi rất vội vàng, vì có rất nhiều đồ anh ta không mang theo.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ tên này chạy trốn thật? Nhưng có cần phải làm thế không? Sao không giống như ông Đoàn Cương đi xin lỗi rồi bồi thường cho người ta, mà phải biến mình thành tội phạm truy nã làm gì chứ?
Tôi đi xung quanh căn hộ, lòng có cảm giác trong căn phòng này có thứ đặc thù nào đó tồn tại, nhưng khi vừa đi vào giữa phòng khách, đột nhiên khóe mắt tôi nhìn thấy hình như có một đứa bé đang đứng sau lưng Đinh Nhất?!!
Tôi giật mình nhìn kỹ lại thì không còn thấy gì nữa, Đinh Nhất thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi thì vội hỏi làm sao? Tôi ra dấu cho anh ta im lặng, sau đó thì thầm: “Trong căn phòng này có một con quỷ nhỏ…”
Lúc đầu Đinh Nhất không tin lắm, tự tin rằng nếu trong căn hộ này có thứ gì không sạch sẽ thì sao anh ta không thể nhận ra được, nhưng từ lúc chúng tôi bước chân vào căn hộ này đến giờ, anh ta chẳng cảm giác được chút âm khí nào cả!
Tôi biết Đinh Nhất nói đúng, chính xác là tôi cũng không cảm giác được có âm khí, nhưng tôi chắc chắn vừa rồi mình không nhìn nhầm, có lẽ con quỷ nhỏ này có phần khác với những âm linh bình thường mà chúng tôi thường gặp chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...