Phương Bách rất lo lắng cho Kim Joo Yeon nên lập tức báo cảnh sát, nhưng khi cảnh sát tới nhà tìm Kim Joo Yeon thì chồng của cô ấy là Ahn Dong lại nói là Kim Joo Yeon đã ra khỏi nhà, bây giờ không có trong nhà, mà gọi điện thoại cho Kim Joo Yeon cũng không liên lạc được!
Sau mấy ngày tìm kiếm, cuối cùng cảnh sát cũng phát hiện ra chiếc xe Honda màu trắng mà Kim Joo Yeon lái rơi2vào một ao cá ở vùng ngoại thành… Và thi thể của Kim Joo Yeon cũng ở trong xe.
Không ai có thể ngờ đến kết quả này, dù trước khi xảy ra chuyện, Kim Joo Yeon đã từng cầu cứu Phương Bách, nhưng cô ấy không nói rõ nguyên nhân cụ thể cho bạn mình biết, vì thế lại khiến vụ án đi vào ngõ cụt.
Nhưng sau khi cảnh sát nghiệm thi, báo cáo lại thì xác minh Kim Joo Yeon chết do ngạt nước,5trên người cô ấy không có ngoại thương nào cả. Và cảnh sát không tra ra được manh mối nào về chuyện trước đó cô ấy nhắc tới nguy hiểm trong điện thoại, cuối cùng đành phải kết luận chết do gặp tai nạn ngoài ý muốn.
Vì chuyện đột ngột xảy ra nên khi ông Kim Chang Sik biết tin dữ về con gái, ông ấy đã muốn chạy tới Trung Quốc ngay lập tức, nhưng vì làm hộ chiếu chậm mất mấy ngày nên6khi ông ấy sang Trung Quốc thì Kim Joo Yeon đã được chôn cất rồi. Nhưng đừng nói là ông Kim Chang Sik sang chậm, ngay đến cả Phương Bách đang ở Trung Quốc mà cũng không biết Kim Joo Yeon được chôn ở đâu.
Khi hai người họ đưa ra yêu cầu muốn tế bái mộ của Kim Joo Yeon thì lại bị chồng của cô ấy là Ahn Dong từ chối, mà lý do từ chối của anh ta cũng rất gượng ép, anh5ta nói ở quê mình có một tập tục, là con dâu bị đột tử không thể gặp nhà mẹ đẻ, vì như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới nhà chồng.
Sau một thời gian tranh cãi, Kim Chang Sik hết hạn hộ chiếu nên đành phải quay về nước. Nhưng trong lòng ông vẫn luôn có một mối nghi ngờ, ông nghi cái chết của con gái mình có liên quan tới Ahn Dong! Thêm cả chuyện Ahn Dong không nói ra địa3điểm chôn cất Kim Joo Yeon, càng khiến ông ấy thêm nghi ngờ.
Hôm gặp được chú Lê là lúc ông ấy đang đi cùng Phương Bạch tìm kiếm mộ của Kim Joo Yeon, nhưng hai người họ tìm khắp nơi mà vẫn không tìm ra được.
Sau khi hiểu rõ tình hình, tôi hỏi chú Lê: “Ông Kim Chang Sik có đồ vật nào của con gái ông ấy không ạ?”
Chú Lê gật đầu: “Có, là một vài món đồ lúc trước Kim Joo Yeon để lại khi lên đại học, không biết có giá trị gì không. Còn một vài thứ trước đây của cô ấy ở Trung Quốc thì Ahn Dong nói là đã đốt hết rồi! Ngay cả một tấm hình cũng không để lại.”
Tôi thầm nghĩ thằng cha Ahn Dong này chắc chắn có vấn đề, nếu không thì vì sao vợ mình chết rồi mà anh ta không cho cha vợ biết nơi chôn cất chứ? Xem ra bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào những món đồ của Kim Joo Yeon ở Hàn Quốc, mong là có thứ gì đó đặc biệt với cô ấy, nếu không có đầu mối thì chẳng lẽ chúng tôi phải mò kim đáy biển à?
Vài ngày sau, Phương Bách và ông Kim Chang Sik mang theo một thùng giấy cỡ nhỏ được gửi qua đường bưu điện từ Hàn Quốc đến nhà chú Lê, tôi mong đợi mở ra xem thì phát hiện những thứ ở bên trong đều là đồ của bé gái, chắc là không có vật gì có giá trị rồi.
Quả nhiên, tôi sờ tất cả mọi thứ trong thùng, nhưng không hề cảm nhận được một chút tàn hồn nào. Tôi nhìn những thứ này trầm tư một lát rồi nói: “Cô Kim Joo Yeon có thể bị hỏa táng không?”
Phương Bách lắc đầu: “Chắc là không, tôi nghe Ahn Dong nói, quê nhà Triều Tiên của cậu ấy không bắt buộc theo tục hỏa táng, dù gì đó cũng là dân tộc thiểu số, chắc vẫn có một vài truyền thống phải tôn trọng.”
“Nếu thế thì những đồ vật này không phải!” Tôi khẳng định.
Chú Lê quay sang hỏi Phương Bách: “Những tư liệu liên quan đến Ahn Dong mà cháu đưa cho chú đều là chuyện của chín năm trước, vậy có thông tin gì gần đây của cậu ta không?”
Phương Bách nói: “Vì chuyện của Joo Yeon mà mấy năm nay chúng cháu cũng không liên lạc với nhau, lần họp lớp trước, cậu ta cũng không đến. Nhưng cháu nghe nói cậu ta tái hôn, còn mở một hiệu sách ở gần quảng trường Thanh Niên.”
Chú Lê gật đầu: “Xem ra bây giờ chúng ta chỉ có thể đi tìm đầu mối từ cậu Ahn Dong này!”
Qua buổi sáng, ba chúng tôi đi tới khu vực quảng trường Thanh Niên, đi lòng vòng nửa ngày trời mới tìm được một hiệu sách nhỏ nằm ở vị trí khá khuất. Đi vào trong, ông chủ đang sắp xếp lại sách báo, thấy chúng tôi vào thì lễ phép gật đầu chào.
Trong tư liệu của Phương Bách không có ảnh của Ahn Dong và Kim Joo Yeon nên chúng tôi không biết người đàn ông trước mắt này có phải là Ahn Dong hay không. Tôi nhìn lên và thấy tờ giấy phép kinh doanh trên tường, trên đó ghi rõ pháp nhân là Ahn Dong.
Tôi và Đinh Nhất giả vờ như đang đọc sách, còn chú Lê thì lại gần hỏi han về giá phòng ở đây, nhờ thế mà bắt chuyện được với Ahn Dong. Hai người trò chuyện một lúc, chú Lê mới nắm được thông tin bảy năm trước Ahn Dong đã tái hôn, hiện giờ anh ta đã có một cô con gái đáng yêu.
Tôi nghĩ thầm, thằng cha Ahn Dong này chẳng biết phòng bị gì cả, mới nói được vài câu đã bị chú Lê lừa lôi cả chuyện trong nhà ra nói rồi. Chú Lê cũng sợ hỏi nhiều quá sẽ bị lộ tẩy nên mỗi vấn đề đều được chú cân nhắc kĩ lưỡng, chú sẽ không hỏi những vấn đề quá đột ngột.
Khi chú Lê và Ahn Dong đang trò chuyện vui vẻ thì thấy có một người phụ nữ trông có vẻ nở nang, ôm một đứa bé đi vào. Vừa vào cửa, đứa bé trong ngực người phụ nữ đã réo gọi cha liên tục, chắc đây là vợ hiện tại của Ahn Dong rồi.
Khi tôi thấy rõ mặt của người phụ nữ, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, không thể diễn tả được! Mà lúc cô ta nhìn thấy tôi cũng hơi nhướng mày lên…
Ra khỏi tiệm sách, chú Lê hỏi nhỏ: “Vừa rồi chú thấy cháu có biểu hiện kỳ lạ, làm sao thế? Người phụ nữ kia có vấn đề gì à?”
Tôi nói với vẻ nghi ngờ: “Chắc chắn là có vấn đề, nhưng cháu cảm giác cô ta biết cháu!”
Đinh Nhất cười trêu tôi: “Đừng bảo đó là người tình cũ của cậu nhé!”
“Cút ngay! Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ này nhé… Nhưng lúc cô ta nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cô ta có biểu hiện rất lạ, dù cô ta cố gắng tỏ ra không quen biết, nhưng chắc chắn có nghi ngờ thân phận của tôi.”
Chú Lê không hiểu lắm: “Cái này thì có gì để nghi ngờ! Có thân phận gì thì không thể đến tiệm sách nhà cậu ta để mua sách à!”
“Đúng thế! Thế cho nên cháu mới nghi ngờ cô ta nhận ra mình… Nhưng cháu lại không biết cô ta?!”
Sau khi từ tiệm sách trở về, chúng tôi thay đổi sách lược, chúng tôi phân công Đinh Nhất theo dõi Ahn Dong hai mươi tư giờ, để xem hàng ngày anh ta làm những gì. Còn tôi gọi điện cho Phương Bách, bảo anh ta nghĩ cách hỏi thăm xem vợ hiện tại của Ahn Dong là ai?
Việc theo dõi của Đinh Nhất bên kia không có tiến triển gì nhiều, sinh hoạt mỗi ngày của Ahn Dong chỉ trên một đường thẳng có hai đầu, từ nhà đến tiệm sách, từ tiệm sách về nhà… Nhưng bên phía Phương Bách lại tra ra được một manh mối khá quan trọng.
Thì ra người vợ hiện tại của Ahn Dong không phải ai xa lạ, mà chính là bà chủ của công ty mà Kim Joo Yeon làm năm đó, cô Park Yoo Jin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...