Tôi nghĩ thấy cũng phải, người đã mất tích rồi, người nhà của người ta mang đồ về để làm vật tưởng niệm cũng là chuyện thường tình. Nhưng nếu không có những món đồ của người bị mất tích thì sao tôi tìm ra được manh mối2gì chứ! Tôi đâu thể lật tìm toàn bộ cả khu mỏ này được?
Trong thời gian này, Ngũ Đạo Câu đã có hai trận tuyết lớn, đường vào khu mỏ trắng xóa một màu tuyết phủ, khiến người ta có cảm giác thế giới này thật sạch sẽ.5Nhưng càng đến gần khu mỏ quặng chính, tuyết trắng ở hai bên đường dần biến thành màu đen, nhìn là biết môi trường ở đây bị ô nhiễm rất nghiêm trọng.
Nghe Triệu Hải Thành nói, mỏ Ngũ Đạo Câu là mỏ quặng sắt lưu huỳnh, hàng năm6chỉ riêng việc xử lý nước thải, chất thải và đất cát đã tốn một lượng chi phí khổng lồ, nếu đây còn là mỏ quặng của nhà nước như hồi xưa thì họ cũng không đủ sức để gánh vác.
Vừa đi vừa nghe Triệu Hải Thành giới5thiệu, xe của chúng tôi đã đến cổng mỏ quặng sắt Ngũ Đạo Câu, đây là một mỏ quặng khai thác lộ thiên, những dãy núi phủ đầy tuyết trắng ở xung quanh tương hỗ với mỏ quặng đen xì ở nơi đây, như tạo thành một thế3giới không có màu sắc.
Vừa xuống xe tôi đã ngửi thấy một mùi gay mũi, bèn hỏi Triệu Hải Thành: “Đây là mùi gì mà khó ngửi vậy?”
Triệu Hải Thành mỉm cười: “Đây là mùi nước tẩy mỏ đấy, cậu ngửi lần đầu nên thấy không quen, còn chúng tôi thường xuyên ngửi nó nên thấy cũng bình thường.”
Tôi quay sang Đinh Nhất, phát hiện cái tên trời sinh có mũi thính như chó này đang nhăn nhó, chắc anh ta cũng không thích mùi ở đây. Chúng tôi đi xung quanh kiểm tra xem xét và phát hiện, ở đây trừ có mùi khó ngửi và tiếng ồn của máy móc ra thì chẳng còn chỗ nào khả nghi cả.
Đương lúc chúng tôi đang đi xem xét xung quanh, thì từ xa có một người đàn ông trẻ đội nón bảo hộ bước nhanh tới. Triệu Hải Thành vội giới thiệu: “Đây chính là chủ nhiệm Tôn, đang phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong khu này.”
Chắc chủ nhiệm Tôn đã biết chúng tôi sẽ đến, nên anh ta đi đến trước mặt chúng tôi và bắt tay với chú Lê: “Chắc ngài đây là Lê đại sư rồi! Hoan nghênh, hoan nghênh! Đi nào, ở đây ồn quá, chúng ta tới văn phòng của tôi để nói chuyện nhé!”
Chúng tôi đi theo chủ nhiệm Tôn tới phòng làm việc của anh ta, ở đó yên tĩnh hơn ngoài mỏ quặng rất nhiều. Anh ta pha trà nóng cho chúng tôi rồi nói: “Chỗ chúng tôi nhỏ, không có trà gì ngon cả, mấy vị uống tạm chút trà nóng làm ấm người đã! Đúng lúc mấy ngày nay nhiệt độ hạ thấp, mọi người vừa đến chắc còn chưa thích ứng được.”
Tôi thầm nghĩ có lạnh một chút cũng không sao, dù gì đây cũng không phải lần đầu tiên tôi đến Đông Bắc, đừng nói là nhiệt độ này, dù có thấp hơn âm ba mươi độ tôi cũng từng chịu qua rồi! Có điều, mùi ở đây đúng là khiến tôi không chịu nổi, ngửi nhiều có cảm giác khá đau đầu.
Chú Lê ngồi hỏi thăm chủ nhiệm Tôn về chuyện những người quản lý mất tích trước đó, muốn tìm xem giữa họ có điểm gì giống nhau không. Nhưng chủ nhiệm Tôn lại nói: “Lúc trước cảnh sát cũng từng hỏi vấn đề này rồi, nhưng họ làm gì có điểm nào giống nhau, ngoài quản lý Ngô và quản lý Thẩm là đồng nghiệp có quen biết nhau, thì những người còn lại chưa từng gặp mặt nhau bao giờ, sao có thể có điểm gì giống nhau được?”
Tôi lắc đầu: “Chưa chắc đã như vậy, chuyện có điểm giống nhau hay không, không có quan hệ tới việc họ có quen biết nhau không. Ví dụ như họ đều đã từng đến khu mỏ làm quản lý, đây chính là một điểm giống nhau, anh thử ngẫm lại xem ngoài điểm đó ra thì còn điểm nào khác tương tự nữa hay không?”
Nghe tôi nói thế, chủ nhiệm Tôn im lặng một lúc lâu mới bảo: “Nếu những điểm này cũng được coi là giống nhau thì đúng là giữa họ có nhiều điểm giống nhau thật… Ví dụ như bọn họ đều ở trong cùng một nhà khách, xe họ lái đều là chiếc Wrangler do công ty cấp, họ đều không phải là người địa phương, không hiểu rõ đường xá ở đây…”
Sau khi được tôi chỉ vẽ, vị chủ nhiệm Tôn này nói ra một đống những điểm giống nhau giữa năm người. Nhưng có một chuyện anh ta không nói tới, là năm người này phải quen những người khác trong mỏ, đặc biệt là cấp lãnh đạo từ trung tầng trở lên.
Dù gì chúng tôi cũng mới đến đây, chưa hiểu rõ tình hình thực tế ở đây lắm, nhưng với kinh nghiệm lúc trước của mình, thì tôi thiên về hướng những người này bị ai đó hoặc một nhóm người nào đó làm hại.
Lúc trước tôi cũng nghe Triệu Hải Thành nói, trước kia nơi này do một người quản lý già làm quản lý, nhưng từ sau khi ông ấy về hưu, bên tổng công ty không phân công người trong hàng ngũ lãnh đạo ở dưới khu mỏ lên làm quản lý, mà lại điều người xuống, điểm này khó tránh khỏi sẽ khiến một số người bất mãn.
Lòng người sâu như kim dưới đáy bể… Không ai biết những bất mãn này cuối cùng sẽ biến thành sự xấu xa giấu trong lòng người. Có vài người mặt ngoài tỏ vẻ hòa hợp với anh, nhưng thực chất suy nghĩ lại khiến người ta phải sợ hãi! Chỉ mong là mấy người xui xẻo này bị một gã lòng đầy oán hận nào đó hại.
Tôi hỏi chủ nhiệm Tôn về ấn tượng của anh ta đối với những người bị mất tích, nhưng anh ta lại nói với vẻ thờ ơ: “Tôi tiếp xúc với họ trong thời gian quá ngắn, nhưng họ đều là người phương Nam, nên cách xử sự hay đối đãi với những người khác đều có sự khác biệt rất lớn với người phương Bắc chúng tôi. Nhưng như thế không có nghĩa là trong thời gian ngắn như vậy, họ đã có kẻ thù ở chỗ này…”
“Vậy từ lúc bọn họ đến đây có điều chỉnh gì trong công việc mà khác với trước kia không?” Chú Lê hỏi.
Chủ nhiệm Tôn nói: “Chắc chắn là có rồi! Quan mới đến phải đốt ba đống lửa, mỗi người bọn họ sau khi đến đều sẽ điều chỉnh lại một chút công việc trước đây, nhưng cái này cũng là bình thường trong phạm vi cho phép mà… Cũng không có chỗ nào đặc biệt cả.”
Tôi thầm nghĩ không đúng! Chắc chắn có những điều chỉnh đụng chạm tới lợi ích của một số người, gây ra mâu thuẫn, nhưng một ít mâu thuẫn này lớn đến mức đủ để giết người hay sao?
Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề: “Chủ nhiệm Tôn, mấy quản lý đó có phải cùng ra lệnh làm một công việc gì đó giống nhau không?”
Chủ nhiệm Tôn sững ra, sau đó anh ta hơi do dự nhìn Triệu Hải Thành, chắc là đang trưng cầu ý kiến của anh ta. Triệu Hải Thành bị anh ta nhìn cũng hơi xấu hổ, đành phải cười gượng: “Những người này đều là đại sư do tổng giám đốc Cao mời tới, không có gì cần phải giấu giếm họ cả, mục đích hàng đầu của chúng ta hiện giờ là phải làm rõ chuyện năm quản lý lúc trước mất tích.”
Nhận được sự cho phép, chủ nhiệm Tôn mới nói cho chúng tôi biết: “Sau khi mấy quản lý này đến đều từng hạ một mệnh lệnh giống nhau, là đổ nước thải tẩy mỏ và nước mưa tồn đọng trong mỏ vào một hang đá thiên nhiên sau núi…”
Tôi nghe mà giật mình kinh hãi, làm thế thì quá thất đức rồi còn gì? Có trời mới biết những hang đá kia thông đến đâu?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...