Người Tìm Xác

Tôi thấy sắp phải đi thì vội chỉ tay về phía phòng mình: “Thế còn Lưu Hạo và Hoắc Miêu Miêu cùng đi với em thì sao?”

Lão Bạch tức giận: “Bọn họ không đi được, chúng tôi mang cậu đi đã là tốt lắm rồi, còn được voi đòi tiên à?!”

Lúc ấy tôi không hiểu ý câu “Bọn họ không đi được!” của lão Bạch là có ý gì? Tôi mờ mịt hỏi lại: “Vì sao? Chẳng phải hai người họ theo em đến đây…”

Lão Bạch nổi điên: “Hỏi nhiều như vậy2làm gì? Một tấm thẻ chỉ có thể dẫn được một người, đừng có nói nhảm nữa, mau đi theo, chúng tôi còn nhiều việc lắm?”

Dù tôi có lòng muốn đưa Lưu Hạo và Hoắc Miêu Miêu đi cùng, nhưng đáng tiếc bọn lão Bạch không đồng ý nên tôi cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải theo họ rời khỏi Hảo Tái Lai.

Bên ngoài Hảo Tái Lai vẫn là rừng rậm hoang dã, không hề có bóng người…

“Tiếp theo em phải đi như thế nào?” Tôi nhìn khoảng rừng cây5rậm rạp trước mắt, hình như không có đường nào để đi xuống núi cả.

Không ngờ lão Bạch đi ở phía trước vẽ lên không khí một phù chú, sau đó anh ta quay lại nói với tôi: “Trở về thôi.”

“Trở… trở về? Về đón bọn Lưu Hạo á?” Tôi hỏi.

Lão Bạch trừng mắt với tôi: “Về homestay Hảo Tái Lai ấy!”


Tôi vội quay lại thì thấy biển hiệu ở bên ngoài đã đổi từ quán trọ thành homestay, xem ra là tôi trở về thật rồi.

Tôi nghe thấy lão Bạch nói6ở phía sau lưng: “Cậu an toàn trở về rồi thì sau này chú ý một chút đi! Đừng tùy tiện đi theo oan hồn nữa!” Nói rồi lão Bạch lấy ra một tấm thẻ đen khác đưa cho tôi: “Cậu cầm lấy, khi nào phát hiện tung tích của nhân ma kia thì đốt đi, nhớ đó, không có việc gì thì đừng đốt lung tung!”

Tôi vội nhận chiếc thẻ và cười lấy lòng: “Nếu không phải bất đắc dĩ thì em nào dám đốt! Hôm nay vì muốn các anh5đến cứu mạng mới phải đốt mà…”

“Được rồi, đi đi! Bọn tôi đi đây!” Lão Bạch xua đuổi.

Nhìn theo bóng dáng hai lão Hắc Bạch biến mất trong đêm tối, tôi mới đi vào homestay. Đúng lúc này, tôi đụng phải Trịnh Lỗi Quân, anh ta nhìn thấy tôi cũng sợ hãi kêu lên: “Sao cậu lại ở đây, Lê đại sư và bạn cậu lên núi tìm cậu rồi!”

“Lên núi? Sao lại muốn lên núi?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Trịnh Lỗi Quân gãi đầu khó xử: “Nói là lên núi tìm cậu3thì phải?”

Tôi nôn nóng hỏi: “Họ nghe ai nói tôi ở trong núi mà lên đó tìm?”

Trịnh Lỗi Quân chỉ ra phòng bếp phía sau: “Lê đại sư nói chuyện với ông Đoàn một lúc, sau đó thì đi cùng cậu bạn kia lên núi!”

Tôi thở dốc, lấy điện thoại ra bấm gọi cho chú Lê, lần này không phải tín hiệu máy bận, nhưng số thuê bao của chú Lê lại nằm ngoài vùng phủ sóng… Có vẻ trên núi không có tín hiệu.

Với tính tình cẩn thận của chú Lê, chắc chắn sẽ không tùy tiện lên núi tìm tôi, nhất định là chú đã nghe cái ông đầu bếp họ Đoàn kia nói cái gì đó! Nghĩ tới đây, tôi lập tức chạy ra sau bếp và thấy một ông lão người gầy đét đang thái đồ ăn trong bếp.

Tôi gặp nhiều đầu bếp rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ông đầu bếp gầy đến vậy! Ông Đoàn nghe thấy có tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, ông ta cũng rất ngạc nhiên: “Thế mà cậu lại trở về rồi? Đúng là sống lâu nên thứ gì cũng có thể gặp được!”

“Họ đi đâu tìm tôi?” Tôi nóng nảy.

Ông Đoàn chỉ về hướng thung lũng đằng sau và nói: “Bọn họ đi thung lũng người chết tìm cậu đấy!”

“Ông bảo họ đi à?” Tôi nói với giọng không được tốt lắm.

Ông Đoàn cười: “Ở đây mà có người mất tích thì kiểu gì cũng ra thung lũng người chết, tôi chỉ bảo chỗ cho họ thôi, còn có đi hay không do chính họ quyết định chứ!”

“Ông là ai?” Tôi nghi ngờ hỏi ông ta.


“Tôi á? Là đầu bếp họ Đoàn?” Ông ta còn cười rất vui vẻ.

Sao tôi thấy gương mặt này quen thế nhỉ? Trông giống như đúc lão Trịnh của quán trọ Hảo Tái Lai… Xem ra ông Đoàn này cũng không phải là người đơn giản.

Tôi nói với ông ta: “Đường đến thung lũng người chết đi như thế nào? Đưa tôi đi…”

Ông Đoàn lắc đầu: “Tôi không thể dẫn cậu đi được, vì tôi không thể rời khỏi nơi này… Nhưng tôi có thể tìm người dẫn cậu đi.”

Ông Đoàn lấy điện thoại gọi một thằng nhóc người bản địa đến, rồi bảo nó làm người dẫn đường, đưa tôi lên núi.

Trò chuyện trên đường đi tôi mới biết, thằng nhóc này chính là con của ông Đoàn, tôi cứ tạm gọi nó là Tiểu Đoàn đi! Tiểu Đoàn nói với tôi, chỉ có hai cha con nhà nó mới biết đường đến thung lũng người chết, nhưng nó cũng chỉ đưa tôi đến cửa thung lũng được thôi, vì bên trong không phải là nơi mà người sống có thể đi vào được!

Lòng tôi chùng xuống: “Cậu cũng là người đã đưa Lê đại sư và Đinh Nhất đến đấy à?”

Tiểu Đoàn gật đầu: “Vâng, cha em bảo em dẫn đường đưa họ đi…”

Tôi nghe mà cảm thấy lo lắng, không phải là tôi được Hắc Bạch Vô Thường cứu về, bọn họ lại bị đi vào trong đó đấy chứ! Vì nóng lòng nên bước chân của tôi cũng nhanh hơn, vốn tôi nghĩ rằng trời tối mà đi đường núi chắc sẽ khó khăn, nào ngờ đoạn đường này rất dễ đi, chưa đầy một tiếng đã đến nơi rồi.

Tôi nhìn mảnh thung lũng bị bóng đêm bao phủ trước mắt, không khó để nhận ra lúc ban ngày nơi đây hẳn là một vùng xanh biếc, chẳng hiểu sao nó lại bị gọi là thung lũng người chết nhỉ? Tôi quay sang hỏi Tiểu Đoàn: “Vì sao ở đây lại được gọi là thung lũng người chết vậy?”

Tiểu Đoàn bỗng nở một nụ cười quái dị: “Anh cứ vào chẳng phải sẽ biết ngay à?”


Tôi thấy thằng nhóc này không chịu nói, có hỏi cũng như không, đành phải hỏi hai người chú Lê đã vào trong bao lâu rồi?

Tiểu Đoàn tính toán thời gian rồi nói: “Họ vào từ trưa hôm nay…”

Tôi lập tức có dự cảm xấu, chú Lê và Đinh Nhất không thể xảy ra chuyện được!

Nhưng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi nghi ngờ hỏi Tiểu Đoàn: “Vì sao chỗ này chỉ có hai cha con nhà em biết?”

Tiểu Đoàn nhìn thoáng qua cửa thung lũng mờ tối, sau đó nó mới nói với vẻ âm u: “Đó là vì người đi vào bên trong sẽ không ra ngoài được nữa! Nếu giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy, chúng ta có thể quay trở về…”

Tôi nhìn cậu ta rồi nói kiên quyết: “Hôm nay anh đây chẳng những muốn đi vào, mà lát nữa còn đi ra cơ, nếu em không vội gì thì chờ ở đây một lát nhé! Chắc là bọn anh sẽ ra nhanh thôi.”

Tiểu Đoàn tỏ vẻ không tin: “Anh to mồm nhỉ! Được thôi! Em sẽ chờ ở đây hai tiếng, nếu đến lúc đó anh vẫn còn không ra thì em tự đi về đấy!”

Tôi không có thời gian nói linh tinh với cậu ta nên sải bước đi vào trong thung lũng người chết mờ tối…

Dưới bóng đêm, cái “thung lũng người chết” này còn lâu mới đạt được đến danh xưng kinh khủng, nhưng chú Lê và Đinh Nhất đã vào từ ban ngày mà đến bây giờ vẫn chưa đi ra, thì chứng tỏ nơi này không hề đơn giản.

Tôi đi dọc theo con đường nhỏ từ cửa tiến vào trong thung lũng, vừa rồi do quá gấp nên tôi không cầm theo đèn pin, may mà đêm nay trăng tròn, chiếu sáng con đường tôi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui