Người chết tên Lương Võ Hồng, lúc còn sống là tạp vụ của rạp chiếu phim, hôm trường học của Hiểu Vân tổ chức xem phim, chắc hẳn là ngày cuối cùng bà ấy đi làm, bởi vì sau đó chỗ này phải ngừng kinh doanh để sửa sang lại.
Nhưng trong2ký ức của Lương Võ Hồng, ngày đó bà ấy cũng không gặp chuyện gì đáng để luẩn quẩn mà phải tự sát, trái lại cùng ngày, khi ông chủ trả tiền lương còn thưởng thêm vì bà làm việc rất tốt.
Quê của Lương Võ Hồng ở Sơn Đông, mấy năm5trước theo chồng xa nhà đi làm công, trong nhà cha mẹ ở quê còn có hai cô con gái nhỏ tuổi, thử hỏi một người phụ nữ trên còn cha già dưới có trẻ nhỏ, đang tuổi trụ cột trong gia đình, sao có thể luẩn quẩn mà tự sát6đây?
Hơn nữa khả nghi nhất chính là, tôi vốn không nhìn thấy hình ảnh thắt cổ tự sát trong ký ức của Lương Võ Hồng, ký ức của bà ấy kết thúc ngay khi bộ phim bắt đầu.
Chú Lê cẩn thận nhìn cái chén màu đen dưới chân thi thể của5Lương Võ Hồng, tuy rằng tay nghề làm ra nó rất vụng về, nhưng kết cấu lại khá kỳ lạ, không giống như là đất vàng bình thường nung ra. Chú nhìn nó cả buổi mới lặng lẽ nói: “Đây là dùng đất sét vàng sát quan tài trong mồ mả3tổ tiên để nung thành, âm khí rất nặng, xem ra là có người dùng nó để luyện hồn ở đây.”
“Luyện hồn? Để làm gì chứ?” Tôi nghi hoặc.
Chú Lê gật đầu: “Nghe nói người có hồn phách không được đầy đủ có thể thông qua luyện chế âm hồn để bù đắp lại phần khuyết thiếu trong hồn phách của mình, nhưng pháp thuật này rất tổn hại âm đức, các thuật sĩ huyền học bình thường vốn sẽ không dùng.”
“Chẳng lẽ hồn phách của Hiểu Vân bị mất ở đây?” Tôi nặng nề.
Chú Lê thở dài một hơi, sau đó lấy một cái bình sứ nhỏ ra, mở nắp rồi đổ thứ bên trong vào cái chén màu đen… Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, cái chén màu đen theo đó mà vỡ tan.
“Tình hình này là thế nào?” Tôi giật mình nói.
Chú Lê xua xua tay với tôi: “Không sao, vừa rồi chú đã đổ máu chó đen vào, máu chó đen có thể khắc chế tà ma, cho nên cái chén đen này mới bị vỡ. Phỏng chừng những hồn phách bị nhốt trong đó hẳn là đã ai về chỗ nấy rồi, chỉ e là lần này chúng ta đã gây thù chuốc oán với cái kẻ luyện hồn kia.”
“Bây giờ làm sao đây? Có cần phải báo cảnh sát không?” Tôi khó hiểu nói.
Chú Lê cốc lên đầu tôi một cái: “Có phải cháu bị ngu không, chúng ta đang xâm nhập phi pháp, báo cảnh sát không phải tự chui đầu vào rọ à?”
Tôi gãi gãi đầu nói: “Cũng phải, thiếu chút nữa cháu đã quên mất chuyện này.”
Lúc này chú Lê nhìn trái nhìn phải, sau đó xoay người nói với chúng tôi: “Đi, nhanh về nhà Lệ Quyên xem xem Hiểu Vân thế nào rồi! Còn thi thể ở đây, chú tin công nhân trang trí sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi.”
Khi chúng tôi đến nhà Thẩm Lệ Quyên thì nghe thấy tiếng khóc sau cửa, chờ lúc chúng tôi đi vào mới biết, hoá ra là Hiểu Vân đã tỉnh lại còn đang sợ hãi khóc lóc. Chúng tôi an ủi cô bé vài câu, sau đó chú Lê xem thử bát tự cho Hiểu Vân, phát hiện bát tự của cô bé rất yếu nên dễ gặp phải thứ không sạch sẽ.
Vì thế chú Lê lấy mấy đồng tiền áp đáy hòm tìm được ngoài căn biệt thự có vụ án giết cả nhà kia ra, làm cho Hiểu Vân một cái khóa trường mệnh, để cô bé đeo đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhằm ngăn chặn hồn phách rời khỏi cơ thể.
Tôi vừa thấy chú Lê tốn nhiều như thế là biết quan hệ của Thẩm Lệ Quyên này với chú không đơn giản. Sau khi về nhà, chú không đọ được sự chất vấn của tôi, nên mới kể lại: “Đúng là trước đây Quyên và chú từng có tình cảm với nhau, nhưng chú tự biết số mạng của mình, nên để không liên lụy tới bà ấy mà đành phải chia tay.”
Tôi nghe thế thì chế nhạo: “Cháu đã nói mà! Chú mà lại chịu móc bảo bối Khai Nguyên Thông Bảo gì gì kia ra! Hoá ra đúng thật là người tình cũ!”
Sau chuyện đó vài ngày, chúng tôi cũng không thấy có kẻ nào lợi hại đến trả thù, vì thế nghĩ chắc là không có chuyện gì rồi! Nhưng trăm triệu lần không ngờ trưa hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy tin tức trên tivi nói: “Nhiều nữ sinh cùng lớp cấp ba lần lượt tự sát tại nhà.”
Chú Lê vừa thấy lập tức gọi điện thoại cho Lệ Quyên của chú ấy, hỏi thử tình huống của Hiểu Vân như thế nào. May là vì Hiểu Vân được chú Lê cho “Đồng tiền lớn” giữ hồn, nên trước mắt vẫn không có tình hình gì khác thường, xem như tạm thời bảo vệ được tính mạng, nhưng những bạn học nữ có bát tự yếu khác cùng đi xem phim hôm đó lại không may mắn như vậy.
“Kẻ này cũng quá độc ác mà?” Tôi căm giận.
Chú Lê thở dài nói: “Đây chắc là một cao thủ hồn phách không được đầy đủ, chúng ta phá hỏng trận pháp luyện hồn của gã, gã lại có thể trực tiếp lấy hồn phách của những nữ sinh này trong khoảng thời gian ngắn, thủ đoạn này chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ!”
“Vậy Hiểu Vân phải làm sao? Chẳng phải là cô bé sẽ còn có nguy hiểm à?” Tôi hơi lo.
Chú Lê vừa nghe thế thì cầm lấy điện thoại gọi qua số di động của Thẩm Lệ Quyên, chú nói cho Thẩm Lệ Quyên biết, nếu muốn Hiểu Vân bình an vô sự thì lập tức chuyển trường cho cô bé ngay! May sao Thẩm Lệ Quyên cũng đang có ý này, bà muốn đưa con gái đi Thượng Hải định cư, hy vọng có thể thoát được kiếp nạn này.
Lúc hai mẹ con gần đi, chú Lê lại dặn dò lần nữa, phải luôn cho Hiểu Vân đeo khóa trường mệnh đó. Lúc trước chú Lê nghĩ để cô bé đeo đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày là được, nhưng giờ xem ra, đối phương thật sự rất lợi hại, vì thế chú mới bảo Hiểu Vân đeo khoá trường mệnh đến sau khi đủ mười tám tuổi trưởng thành rồi hẵng tháo xuống, vậy mới có thể bảo đảm một đời bình an.
Thật ra từ bao lâu nay, tôi vẫn luôn cho rằng chú Lê rất nhạt nhẽo trong chuyện nam nữ, nhưng qua việc này, tôi có thể thấy được, thật ra chú ấy vẫn rất coi trọng thứ tình cảm năm xưa với Thẩm Lệ Quyên, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm giúp bà ấy.
Có điều chuyện này qua rồi thì vẫn còn một thứ chặn ngang trong lòng chúng tôi, vì từ sau khi những nữ sinh cấp ba kia tự sát, cũng không còn nghe thấy tin tức gì liên quan đến vụ này nữa, ngay cả thi thể của Lương Võ Hồng trong rạp chiếu phim cũng mãi mà không bị người ta phát hiện.
Đến khi rạp chiếu phim đó trang hoàng xong rồi lại khai trương, ba chúng tôi còn cố ý đến phòng chiếu phim số bốn kia để xem phim, nhưng phía sau màn chiếu màu trắng đã không còn gì nữa. Đáng lý ra chuyện này cũng không tính là nhỏ, một khi có người phát hiện thi thể, chắc chắn sẽ bị bên ngoài lan truyền ồn ào huyên náo.
Nhưng thi thể của Lương Võ Hồng cứ im hơi lặng tiếng biến mất như vậy, tựa như trước đó chưa từng xuất hiện. Sau việc này, chú Lê phân tích, chắc hẳn là người bày trận đã chuyển thi thể đi rồi, suy cho cùng mấy học sinh nữ đã chết có ảnh hưởng xã hội rất ác liệt, đoán chừng gã cũng không muốn gây chuyện quá lớn.
Lúc ấy tôi tò mò hỏi chú Lê: “Người như thế nào sẽ có hồn phách không được đầy đủ ạ?”
Chú Lê nghĩ ngợi rồi nói: “Chuyện này có rất nhiều khả năng, có hồn phách không được đầy đủ bẩm sinh, nói trắng ra chính là đồ ngốc, loại người này dù đi đầu thai lại cũng vẫn là đồ ngốc. Hoặc đắc tội với ai rồi bị cao thủ huyền học câu mất một hồn một phách, hoặc có thể là âm hồn bị quỷ sai đánh thì hồn phách cũng không được đầy đủ. Ví dụ như gậy khóc tang của Hắc Vô Thường, theo truyền thuyết âm hồn, bị gậy khóc tang trong tay hắn đánh bị thương thì chỉ cần chuyển thế chắc chắn sẽ là một tên ngốc!”
“Lợi hại như vậy à!” Tôi hơi giật mình nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...