Hai người nghe thấy tiếng động đều nhìn về cửa, vẻ mặt của chú Lê càng kỳ quặc hơn, như đã quên mất chuyện gọi tôi và Đinh Nhất đến.
“Lão Lê, hai vị này là ai thế?” Người phụ nữ dịu dàng nói.
Lão Lê?! Tôi và Đinh Nhất nghe thấy xưng hô này của chú Lê đều không nhịn được buồn cười.
Chú Lê hơi xấu hổ: “Đây là đồ đệ và thằng cháu của tôi.” Chú ấy nói xong, đá một ánh2mắt cho hai chúng tôi, ý bảo chúng tôi đứng sang một bên trước.
Tôi vừa nghe xưng hô này là biết giao tình của bà ấy và chú Lê ít ra cũng phải trên mười năm rồi! Chẳng lẽ là mối tình đầu của lão già này?!
Lúc này tôi nghe chú Lê nói với bà ấy: “Con gái bà xuất hiện tình huống kiểu này đã mấy ngày rồi?”
Người phụ nữ nghĩ ngợi, vẻ mặt sầu lo đáp: “Đã gần một tuần5rồi, kể từ lần trước trường của bọn nó tổ chức đi xem phim về thì biến thành tình trạng như bây giờ.”
“Thế này đi, Quyên à, em đừng hoảng, cứ chờ tôi đến nhà xem kỹ rồi hẵng nói.” Chú Lê nói với vẻ dịu dàng.
Lão chết tiệt này chắc chắn có vấn đề! Lại còn Quyên à… Gọi buồn nôn thế này, tôi nghe mà da gà rơi đầy đất.
Hoá ra người phụ nữ này tên Thẩm Lệ Quyên, đã6quen biết với chú Lê mấy chục năm rồi. Ba năm trước chồng ốm chết, để lại một cô con gái còn đang học cấp ba.
Mấy ngày trước, trường tổ chức xem phim, nói là để tiếp thu giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Đây vốn là một chuyện khá tốt, nhưng không hiểu sao sau khi con gái về nhà thì tính tình lại thay đổi đột ngột.
Con gái bà ấy tên Hiểu Vân, trước đây là một cô bé nết5na lương thiện, hơn nữa cũng không thích ăn thịt, nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, chẳng những không thịt không vui mà còn không thèm ăn một miếng rau cỏ nào.
Chẳng qua điều này cũng không khiến Thẩm Lệ Quyên chú ý, dù sao cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, đổi khẩu vị cũng là bình thường.
Nhưng bà nhanh chóng phát hiện, chẳng những khẩu vị của con gái Hiểu Vân thay đổi, mà ngay cả tính tình cũng đổi3xoành xoạch! Khi cô bé nói chuyện với mẹ thì luôn dùng giọng điệu sắc nhọn, giống như kẻ thù.
Đôi khi Thẩm Lệ Quyên cũng bắt đầu nghi ngờ, cô con gái này có còn là Hiểu Vân của mình hay không.
Do có giao tình với chú Lê thời trẻ, nên bà cũng ít nhiều hiểu một vài chuyện ở phương diện huyền học, bởi vậy lúc này mới tìm đến chú Lê, hy vọng chú có thể giúp đỡ, đích thân xem xem rốt cuộc là con gái bị làm sao?
Hôm nay vừa hay là thứ bảy, buổi sáng Hiểu Vân đi học đàn cello, Thẩm Lệ Quyên nhìn thời gian rồi nói: “Có lẽ con bé cũng sắp tan học rồi! Các vị cùng tôi về nhà chờ nó đi.”
Nhà của Thẩm Lệ Quyên ở khu Lệ Thuỷ Bích Viên trong trung tâm thành phố, xem điều kiện trong nhà, trước khi chồng bà ấy qua đời hẳn là đã để lại cho bà ấy một khoản di sản kếch xù.
Sau khi vào nhà, Thẩm Lệ Quyên khách sáo nói: “Các vị cứ ngồi tự nhiên, tôi đi pha cho mọi người bình trà.”
Nhưng vào lúc này, chúng tôi đồng loạt nghe thấy tiếng mở cửa, một cô học sinh có gương mặt thanh lệ xách chiếc đàn cello vào nhà.
“Hiểu Vân đây là bạn của mẹ, chú Lê.” Thẩm Lệ Quyên nhiệt tình giới thiệu cho chúng tôi.
Nhưng đứa bé này cả mắt cũng không thèm nâng lên, xách đàn cello bỏ vào phòng.
Thẩm Lệ Quyên xấu hổ nói: “Trước kia nó không như vậy… Rất nhiệt tình với mọi người… Nhưng không biết giờ bị làm sao, nói chuyện với ai cũng giống như người ta thiếu nó tám trăm vạn ấy.”
Tôi thấy bề ngoài Hiểu Vân này rất bình thường nha! Có khi nào là bởi vì thất tình nên cảm xúc mới bất ổn không!
Nhưng chú Lê lại không cho rằng như vậy, chú thấy hai mắt Hiểu Vân hõm sâu, sau lưng cứng còng, ánh mắt dại ra, cảm giác như mất đi linh hồn vậy.
Người đã không có linh hồn, đương nhiên sẽ đổi tính, hơn nữa cũng không hề có cảm giác gì với hoàn cảnh sinh hoạt trước đó của mình, đối xử với người thân và bạn bè cứ như người xa lạ.
Chú Lê hỏi Thẩm Lệ Quyên ngày sinh tháng đẻ của Hiểu Vân, dùng để thúc đẩy chiêu hồn chú. Nhưng chú nhanh chóng phát hiện, vốn không hề có chút tác dụng nào, hồn phách của Hiểu Vân đã bị người ta giam giữ rồi!
Nghĩ đến đây, chú Lê lập tức dặn dò Thẩm Lệ Quyên, trước khi đứa trẻ chưa khôi phục bình thường thì phải nhốt cô bé ở nhà, vì người đã không còn hồn phách, sẽ chẳng ai biết được cô bé sẽ làm ra chuyện gì.
Ba người chúng tôi nhanh chóng đến rạp chiếu phim mà trường của Hiểu Vân tổ chức, ai ngờ khi tới cửa thì chúng tôi thấy rạp chiếu phim lại ngừng kinh doanh để sửa sang!
Chú Lê từng thử móc nối với công nhân, muốn vào xem thử, nhưng đều bị từ chối! Hết cách, ba chúng tôi chỉ có thể chờ đến tối lại lén đến đây.
Buổi tối sau khi công nhân trang trí tan làm, ba chúng tôi lén lẻn vào rạp chiếu phim đang sửa sang.
So với tình trạng ồn ào ban ngày, lúc này chung quanh trở nên yên tĩnh như chết…
Chú Lê vừa vào cửa đã bắt đầu lấy la bàn luôn mang theo ra, di chuyển khắp nơi. Nhưng kỳ lạ là, chú ấy đi qua đi lại vài vòng rồi mà kim đồng hồ cũng chưa có phản ứng gì.
Chúng tôi đi ngang qua quầy thức ăn nhanh bên ngoài rạp chiếu phim, thấy bên trong đã sớm bị dỡ ra rơi rớt tan tác! Đi qua khu vực này là chính thức vào mấy phòng chiếu phim của rạp.
Mẹ của Hiểu Vân nói hôm đó cô bé xem phim ở phòng chiếu số bốn, vì thế ba chúng tôi đi thẳng đến phòng số bốn.
Đinh Nhất đi ở phía trước, khi anh ta đẩy cửa đi vào, đột nhiên tôi cảm nhận được thứ tiếng chói tai vang lên trong đầu mình…
Đó chắc là một kiểu phẫn nộ, kiểu phẫn nộ đến từ âm hồn… Âm thanh chói tai làm tôi đau điếng cả đầu, không chịu nổi phải giữ chặt Đinh Nhất lại: “Đợi đã... Bên trong có thứ gì đó?!”
Chú Lê nghe thế thì giơ la bàn lên trước cửa phòng chiếu phim số bốn, kim la bàn quay rất nhanh!
“Âm khí bên trong rất nặng! Chắc chắn là có một oan hồn rất lợi hại…” Sắc mặt chú Lê u ám.
Nhưng tôi lại có ý kiến khác: “Bên trong trừ oan hồn ra, hẳn là còn có một cái xác…” Tôi nói với vẻ âm u khó lường.
Lúc này tôi lôi răng thú trước ngực ra, sau đó thong thả đẩy cửa phòng chiếu phim số bốn… Bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Có một tiếng “Phụt” vang lên, Đinh Nhất bật một chiếc hộp quẹt kiểu cũ, ánh lửa u ám lập tức chiếu sáng bán kính hơn một mét.
Tôi nhìn thấy ghế dựa trong phòng chiếu phim số bốn đã sớm bị dỡ đi, chỉ còn lại từng hàng bậc thang trống trải.
Tôi đi theo cảm giác của mình, từng chút tới gần màn chiếu thật lớn màu trắng, lúc này tôi lập tức cảm thấy một linh hồn đang giận dữ rít gào bên tai mình.
Tôi giơ tay chỉ vào phía sau tấm màn màu trắng, sau đó nói yếu ớt: “Phía sau treo thi thể của một dì tạp vụ.”
Chú Lê và Đinh Nhất nghe thế thì lập tức đi tới phía sau tấm màn lớn màu trắng, một cái xác đã gần biến thành màu đen thình lình xuất hiện…
Bên dưới thi thể có đặt một cái chén kỳ lạ màu đen, bên trong có nửa chén chất lỏng màu nâu đã đọng lại từ lâu.
“Là máu à?” Tôi hơi thấp thỏm hỏi.
Đinh Nhất gật gù nói: “Chắc là máu bị người ta đặt ở đó sau khi bà ấy thắt cổ.”
Tôi từ từ đến gần thi thể, cố gắng cảm nhận tàn hồn trên đó…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...