Lúc này tôi quay lại nhìn Đinh Nhất, thấy anh ta cũng chẳng khá hơn tôi là bao, thằng cha này trời sinh mẫn cảm, đoán chừng sau khi về sẽ2không muốn ăn thịt heo cả năm luôn!
Lúc đi vào, tôi cố gắng hô hấp bằng miệng, nếu không thực sự là một phút cũng không ở nổi nữa.
Thật ra quy5mô của trại nuôi heo nhà họ Ngô cũng không lớn, mấy năm nay kinh doanh khá tốt là bởi khách hàng chủ yếu của họ đều là cơ quan đơn6vị ở huyện trên.
Khi chúng tôi đến gần chuồng heo thì nghe tiếng kêu inh ỏi của hơn mười con heo béo bên trong, cũng không biết sau khi cha con5họ Ngô bị cảnh sát bắt đi, có ai tiếp tục cho đám heo này ăn hay không nữa.
Bị tiếng kêu của chúng dọa sợ, tôi và Đinh Nhất cùng chọn3vòng qua chuồng heo, vào nhà của cha con họ Ngô trước.
Đó là một nhà trệt, từ ngoài nhìn vào cũng khá khô ráo sạch sẽ. Trước đó tôi nghe Trương Khai nói, gia đình này nhiều năm nay vẫn luôn đơn lẻ như thế, nếu không có vấn đề gì tại sao lại không tìm đối tượng cho con trai Ngô Bân chứ?
Hơn nữa gã Ngô Bân này giờ cũng đã hơn ba mươi rồi, ở thị trấn nhỏ này chắc chắn là được xem như thanh niên lớn tuổi. Điều kiện của nhà họ tuy không phải giàu sang phú quý gì, nhưng cũng coi như trên trung bình, nếu không phải trong nhà có chuyện khó nói thì sao lại không kiếm vợ cho con trai chứ?
Tôi và Đinh Nhất không tuỳ tiện đi vào nhà mà dạo một vòng ở trước cửa với sau hè, phát hiện dãy nhà trệt này có tổng cộng sáu gian, trong đó có ba gian là cha con họ Ngô ở, còn ba gian khác là chỗ để một ít thức ăn gia súc cho heo.
Phòng mà cha con họ Ngô ở chắc là sẽ không có vấn đề gì mấy, suy cho cùng cũng sẽ không có ai bỏ thi thể vào chỗ mình ngủ cả, như vậy chắc hẳn chính là ba phòng còn lại.
Để có thể quan sát tốt hơn, tôi còn bảo Đinh Nhất phá ổ khoá cửa, khi hai chúng tôi đi vào thì phát hiện trong ba gian phòng này có hai gian đều để đầy bã đậu nành và bắp, chắc là đều dùng cho heo ăn.
Còn lại gian thứ ba chắc là phòng chế biến thức ăn gia súc, tôi thấy trong đó có máy để nghiền nát linh tinh, chắc là dùng mấy cái máy móc này để nghiền nát những thứ kia rồi trộn với nhau cho heo ăn.
Gian thứ ba là chỗ chế biến thức ăn cho heo nên trên tường và dưới đất đều rất bẩn, gần như không nhìn ra được màu sắc vốn có của mặt tường!
Sau khi đi vào, tôi cẩn thận cảm nhận, nhưng đều không cảm thấy gì cả, ở đây chắc hẳn không có thi thể người.
Nhưng mà Đinh Nhất lại có cái nhìn khác hẳn, anh ta vừa đi vào đã nói âm khí ở đây rất nặng, hơn nữa mùi máu tươi rất nồng… Nghe anh ta nói vậy, tôi tiếp tục đi vào sâu bên trong phòng, kết quả lại thấy một cái thớt đầy vết máu!
“Vết máu rõ ràng như vậy mà cảnh sát không phát hiện à?” Tôi giật mình nói.
Nhưng Đinh Nhất lại nói với vẻ bình tĩnh: “Cậu đừng quên hai cha con họ làm nghề gì, đây chắc là nơi bình thường họ mổ heo thôi.”
Tôi nghe vậy thì gật đầu nói: “Cũng phải, nếu họ đã nuôi heo lại còn giao thịt heo, vậy chắc chắn là hai cha con tự giết heo luôn! Có điều… Ở đây cũng có thể giết người…”
Tuy là nói vậy, nhưng tôi vẫn không phát hiện một tí hơi hướm nào về thi thể ở đây. Lúc này tôi quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh thớt có một cối máy xay thịt, nhìn có vẻ như là mấy tiệm cơm đặt mua nhân thịt của họ ở đây.
Đinh Nhất thấy tôi nhìn chằm chằm cối xay thịt kia cả buổi, bèn đi tới nói: “Sao thế? Thứ này có vấn đề à?”
Tôi lắc đầu: “Chưa nói tới việc có vấn đề gì không, chỉ cảm thấy thứ này khá bẩn, nếu khách hàng của họ nhìn thấy nhân thịt làm ra từ chỗ này, đoán chừng chắc chẳng muốn ăn nữa nhỉ!”
Đinh Nhất hớt một ít thịt xay đã biến thành màu đen trên lưỡi dao của máy xay thịt lên, sau đó đưa đến mũi ngửi thử… Ai ngờ anh ta lại đột nhiên ngẩng lên nói với tôi: “Thịt này không đúng lắm!”
Tôi nghe thế cũng giật mình: “Sao? Có vấn đề gì?”
Đinh Nhất lại cẩn thận ngửi ngửi, nghi ngờ nói: “Tôi cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy thịt này không đúng lắm, trên đó có mùi khang khác…”
Tôi nghe thế thì buồn cười: “Tôi còn không cảm giác được có mùi khác, anh ngửi thôi mà lại biết à?!”
Đinh Nhất thấy tôi không tin, bèn dùng lưỡi dao của máy xay thịt đào sâu vào trong, một ít thịt xay tươi hơn bị anh ta moi ra. Tiếp theo tôi thấy anh ta lấy ra một cái túi zip dùng một lần, sau đó bỏ thịt xay vào.
Tôi cười vỗ bả vai anh ta: “Được đó! Càng lúc càng có dáng vẻ của thám tử lớn rồi!”
Đinh Nhất bị lời của tôi làm cho đỏ mặt, bực bội nói: “Có não chút đi! Cậu đưa thứ này cho Trương Khai, bảo anh ta xét nghiệm một chút, xem thử thịt này có thành phần thịt người không.”
Chờ chúng tôi ra khỏi nhà trệt, lúc đi ngang qua chuồng heo lần nữa, nghe đám heo béo kia lại kêu lên inh ỏi, tiếng kêu kia làm lòng tôi sinh ra chút ý khác thường, chỉ là ngay lúc đó tôi còn chưa biết đó là cảm giác gì…
Sau khi về khách sạn, tôi giao túi thịt xay bị Đinh Nhất gói kín cho Trương Khai, bảo anh ta xét nghiệm xem trong đó có thịt người không. Thằng nhóc này vừa nghe đã xanh cả mặt: “Cậu nghi ngờ bọn họ đem những người này làm thành bánh bao thịt người à?
Tôi bị anh ta làm cho tức cười: “Khó mà nói được, cho nên mới muốn để anh xét nghiệm thử đấy! Đúng rồi, anh giúp tôi lấy hồ sơ vụ mất tích chín năm trước của Đặng Gia Khang ra để nghiên cứu một chút, rất có thể anh ta chính là người bị hại đầu tiên của hai cha con nhà này!”
Nhìn Trương Khai rời đi với vẻ mặt ghê tởm, tôi không nhịn được cười, nói với Đinh Nhất: “Thằng nhóc này là pháp y thật à? Tôi thấy pháp y trong phim Mỹ người ta đều vừa ăn vừa giải phẫu thi thể mà!”
“Đó là do cậu xem phim Mỹ nhiều rồi!” Đinh Nhất lắc đầu nói.
Tối hôm đó, Trương Khai đưa hồ sơ của Đặng Gia Khang đến phòng chúng tôi, tôi xem hết một lượt, thấy nội dung trong đó cũng không nhiều, thậm chí còn không bằng những gì chúng tôi nắm được.
Trương Khai thấy tôi vẫn luôn cau mày, bèn giải thích với tôi: “Những vụ người mất tích giống kiểu thế này, nếu không có manh mối gì quan trọng, khả năng được lập án rất nhỏ. Tôi đoán chắc là lúc ấy người nhà anh ta dựa vào quan hệ với vị lãnh đạo nào đó trên huyện nên mới lập án, nhưng cuối cùng đều không có manh mối, cũng chẳng giải quyết được gì.”
Tôi nghi ngờ: “Nếu theo ý của anh, có lẽ còn có rất nhiều trường hợp mất tích cũng chưa được lập án!”
Trương Khai gật đầu nói: “Khả năng này cũng rất lớn…”
“Đúng rồi, chỗ thịt kia khi nào có thể có kết quả?”
Anh ta vừa nghe tôi nói vậy thì không nhịn được khạc ra: “Tôi bảo cậu có thể đừng nhắc đến được không, cậu vừa nói làm tôi lại nhớ tới nhân sủi cảo vừa ăn! Còn nữa, nào có nhanh như vậy! Kiểu gì cũng phải chờ đến ngày mai.”
Tôi nghe thế thì nằm phịch ra sô pha, sau đó thở dài một tiếng nói: “Nhanh có kết quả đi! Như vậy vụ án cũng có thể có bước đột phá lớn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...