Lão Triệu nghe tôi bảo anh ấy ra mở phòng khám đi thì suýt bị sặc, anh ấy vội xua tay với tôi: “Thôi đi em vợ! Anh rể cậu là bác sĩ ngoại khoa, rời khỏi bệnh viện thì không có ai dám tìm anh để mổ đâu! Đương nhiên, trừ khi ra nước ngoài, nhưng anh không có chút hứng thú nào với chuyện đó cả…”
Tôi cười lớn: “Vậy thì anh vẫn nên thành thật làm bác sĩ nhỏ của mình2đi thôi, đừng oán trách nhiều làm gì nữa.”
Lúc này, chú Lê đã uống một ít rượu đột nhiên lại hỏi: “Cậu gặp phải bệnh nhân rắc rối à?”
Lão Triệu cười khổ: “Gặp thường xuyên ấy ạ! Chỉ cách đây hai ngày chứ đâu, có đứa con trai nhà giàu nào đó xảy ra tai nạn xe cộ, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không còn thở nữa rồi. Cậu Tiểu Lưu ở phòng cấp cứu kiểm tra thì thấy đồng tử5đã giãn ra, có chuyển đến đâu cũng vô dụng! Nhưng cha mẹ cậu ta vẫn không buông tha, bắt phải gọi bác sĩ trưởng khoa não xuống xem! Lúc ấy, mấy lão già trong khoa bọn cháu biết là có chuyện phiền phức rồi nên không ai muốn nhận cả.”
Nói đến đây, lão Triệu định rót cho mình thêm cốc bia nữa nhưng bị Chiêu Tài trừng mắt, anh đành phải rót một cốc Sprite, sau đó nói tiếp: “Anh thấy thế6thì đành phải xuống dưới xem thử! Nhưng xuống kiểm tra thì thấy người kia đã tắt thở rồi, anh bảo bên phòng cấp cứu thông báo nạn nhân đã tử vong. Thế mà người nhà của người đó vẫn làm ầm lên đòi chuyển viện! Có nhiều lúc người nhà của bệnh nhân cứ nghĩ các bác sĩ là thần tiên, cho là tôi đưa người tới thì các anh phải cứu cho bằng được. Nhưng hiện thực không phải như vậy,5cũng có những lúc bác sĩ không thể làm gì được. Có rất nhiều người nói bác sĩ lạnh lùng, thực chất chúng tôi không lạnh lùng, mà chỉ là đã quen chuyện sinh tử rồi. Nếu cứ mỗi lần nhìn thấy bệnh nhân chết chúng tôi lại bị suy sụp, thì chẳng có tư cách để làm một bác sĩ có trình độ nữa.”
Tôi nghe lão Triệu tâm sự những lời cay đắng này thì thở dài: “Ôi, người xưa thường nói,3Diêm Vương bảo anh canh ba chết thì chắc chắn không để anh sống tới canh năm!”
Lúc này chú Lê còn hóng hớt hỏi lão Triệu nạn nhân nhà giàu kia là ai? Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến thông tin mật của bệnh nhân, nên lão Triệu chỉ nói qua loa người đó họ Kiều.
Chú Lê là ai chứ, nhà giàu có gia tài tiền triệu nào trong khu vực này mà ông ấy không biết? Chỉ cần lão Triệu nói họ thôi, ông ấy cũng biết ngay người này là ai! Chú Lê cũng không hỏi nhiều nữa mà chuyển sang đề tài khác.
Lúc ấy tôi nghe chuyện này chỉ như chuyện kể cho vui thôi, chẳng để trong lòng làm gì, nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau, nhân vật chính trong câu chuyện lại tìm tới chúng tôi…
Hôm đó tôi và Đinh Nhất đến nhà chú Lê ăn cơm, đang ăn dở thì chú Lê nhận được một cuộc điện thoại phải đi ra ngoài. Lúc ấy tôi còn thắc mắc người này là ai, mặt mũi lớn đến mức để Lê đại sư nhà chúng tôi còn chưa ăn cơm xong đã phải ra ngoài rồi.
Khi chúng tôi đang tự hỏi có phải lão già này được người ta mời đi ăn tiệc hay không thì thấy ông ấy lại vội vã quay về, nhưng xem vẻ mặt vui mừng kia thì chắc ông ấy đã nhận được một công việc rồi.
“Điện thoại của ai vậy ạ? Cơm còn chưa kịp ăn đã phải ra ngoài gặp người ta rồi!” Tôi tò mò.
Chú Lê cười rất gian: “Cháu còn nhớ cái người nhà giàu mà vài ngày trước anh rể cháu đã nhắc tới không?”
Tôi buồn cười nói: “Cái tay họ Kiều kia á? Sao thế ạ? Họ đến xin chọn chỗ chôn cho con họ à?”
Chú Lê tức giận: “ĐM! Con của nhà đó đã được chôn từ lâu rồi!”
“Vậy nhà đó còn tìm chú làm gì ạ?” Tôi nghi ngờ.
Chú Lê cười thần bí và nói: “Cháu có biết tay họ Kiều kia là ai không?”
“Không biết…” Tôi thành thật nói. Tôi vốn chẳng biết gì nhiều về mấy cái nhà giàu ở trong khu này, không giống như chú Lê, hầu như chẳng có ai mà chú không quen cả!
Chú Lê cầm nửa bát cơm ăn dở lúc trước lên, vừa ăn vừa nói: “Tay họ Kiều kia chính là tổng giám đốc của một công ty xây dựng rất lớn, tên Kiều Anh, mọi người hay gọi là ông Ba Kiều, ở chỗ chúng ta, ông ấy là một đại ca trong ngành bất động sản, thực lực rất hùng hậu.”
“Vậy ông ta tìm chú làm gì? Chẳng lẽ không phải vì chuyện của con trai ông ấy à?”
Chú Lê đã ăn xong bữa cơm, lau miệng rồi nói: “Cũng không hẳn là không phải…”
“Ái chà chà, chú yêu dấu! Chú có thể đừng có thừa nước đục thả câu như thế được hay không? Mau nói nhanh đi mà?”
Chú Lê cười, rồi kể lại chuyện mà ông Ba Kiều vừa cho người tới tìm mình… Thì ra tên thanh niên chết mấy ngày trước kia tên Kiều Hiên, là con trai độc nhất của ông Ba Kiều, được nuông chiều từ nhỏ.
Thằng nhóc này ỷ vào việc bố mình có tiền nên cái gì cũng dám làm. Nói vậy tức là, ngoài việc nó không có gan phóng hỏa giết người ra, thì hầu như muốn cái gì thì làm cái đó! Trước đó không phải ông Ba Kiều không biết con mình dính vào ma túy, nhưng mỗi lần thấy con trai cai nghiện khổ sở vật vã là lại không đành lòng.
Thằng nhóc này bị làm hư rồi, nhưng chưa đến mức hỏng hoàn toàn, nó không biết sống chết mà hít ma túy, còn đâm xe khiến mình bị chết nữa. Thế cũng coi như ông trời có mắt, không để cho thằng nhóc này trước khi chết còn kéo thêm mấy người nữa chết cùng.
Ông Ba Kiều này nguyên quán ở Sơn Tây, ban đầu cũng dựa vào việc đào than đá để lập nghiệp. Ở quê bọn họ có một tập tục, là nếu trong nhà có con cháu chết sớm thì sẽ cho chúng được kết hôn âm, sau đó mới được đưa vào mộ tổ.
Thế là ông Ba Kiều bỏ ra rất nhiều tiền tìm một cô gái có số tuổi sàn sàn như Kiều Hiên, định cho hai đứa trẻ chết sớm này làm lễ kết hôn âm. Cô gái kia cũng vừa mới chết không bao lâu, quê quán ở Thiểm Tây, ở đó cũng có tập tục kết hôn âm, nên chuyện này được xử lý rất nhanh chóng.
Sau lễ kết hôn âm, ông Ba Kiều cũng coi như đã hoàn thành được một tâm nguyện, dù gì ông ta cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu? Nhưng sau khi bọn họ từ quê nhà Sơn Tây trở về được vài ngày, thì vợ của ông Ba Kiều bắt đầu gây chuyện.
Vợ ông ta là Hải Lam, nhỏ hơn ông Ba Kiều hai mươi mấy tuổi, là vợ thứ hai của ông Ba Kiều sau khi mẹ ruột của Kiều Hiên mất. Lúc Hải Lam cưới ông Ba Kiều thì chỉ lớn hơn Kiều Hiên vài tuổi, trước khi lấy nhau, ông Ba Kiều đã từng nói với cô ta là mặc dù mình tái giá, nhưng không có ý định sinh con nữa, bởi vì ông ta cảm thấy làm như vậy rất có lỗi với Kiều Hiên.
Lúc ấy Hải Lam còn trẻ tuổi nên không suy nghĩ nhiều mà đồng ý. Nhưng tuổi dần lớn lên, cô ta cũng bắt đầu hiểu nếu mình không có con thì sau khi ông Ba Kiều chết đi, cô ta sẽ chẳng có ai để dựa vào nữa.
Cô ta bắt đầu nói ra nói vào chuyện mình muốn có một đứa con. Ban đầu ông Ba Kiều vẫn rất phản đối, nhưng không chịu nổi Hải Lam suốt ngày quấy rầy đòi hỏi, nên cuối cùng cũng đồng ý.
Khi bọn họ về Sơn Tây lo hậu sự cho Kiều Hiên xong xuôi, lúc trở về Hải Lam lại có bầu, đây cũng coi như là một sự đền bù cho ông Ba Kiều, để tránh việc sau này ông ấy không có người nối dõi.
Nhưng đến ngày thứ ba sau khi bọn họ từ quê lên, Hải Lam đột nhiên bắt đầu có những hành vi kỳ lạ. Ban đầu là khi đang ngủ đến nửa đêm, Hải Lam đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó đi xuống phòng bếp tìm đồ ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...