Bạch Kiện thấy tôi nói thế thì nghiêm nghị nói: “Đó là vì cậu chưa từng làm cảnh sát, không biết những kẻ mang tội danh truy nã phải trải qua quãng thời gian thế nào! Còn cảnh sát chúng tôi gặp rất nhiều người, nhiều chuyện như vậy… Đừng nói là mười triệu,2muốn kiếm một trăm triệu cũng có! Nhưng cuối cùng thế nào, vẫn phải chạy vạy về nước nhận phán quyết thôi! Theo lời những kẻ tự nguyện quay về kia, thì thà về nước ngồi tù cũng không muốn tiếp tục sống chui nhủi người không ra người, quỷ không ra quỷ!”
Tôi trầm5giọng hỏi: “Nếu vụ án này đã có nhiều nghi ngờ như vậy, sao không tiếp tục được điều tra?”
Bạch Kiện nói đầy ý hận: “Lúc đó lãnh đạo cục cảm thấy trong ngành có cảnh sát biển thủ công quỹ sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đối với bên ngoài, cho nên không6muốn vụ án này kéo dài. Hơn nữa tất cả chứng cứ lúc đó đều hướng về Mã Bình Xuyên, còn có nhân chứng nói hôm đó đã nhìn thấy Mã Bình Xuyên mang theo một túi xách đen lớn đi từ trong đội ra.”
Tôi nghi ngờ: “Như vậy là có cả nhân chứng5và vật chứng, chắc chắn không dễ gì lật lại bản án năm đó… Nhưng có một điểm anh có từng nghĩ đến, nếu đúng là Mã Bình Xuyên bị oan, vậy mười triệu kia là ai có thể mang từ cục cảnh sát đi?”
Bạch Kiệm sầm mặt nói: “Năm đó tôi cũng nghi3ngờ người trong nội bộ chúng tôi làm, hơn nữa chắc chắn chức vụ của người này không thấp…”
Tôi lại hỏi: “Nếu năm đó anh đã chọn im lặng, sao bây giờ lại muốn lật lại vụ án này?”
Vẻ mặt Bạch Kiện ngưng trọng, sau đó tự lầm bầm: “Còn phải cảm ơn cậu!”
“Tôi? Có ý gì?”
Bạch Kiện thấy tôi mù mờ không hiểu nên cười thần bí: “Cậu còn nhớ lúc trước đã nhờ anh xem hồ sơ vụ điều tra Thủy Long quán không?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên, không phải anh nói anh không có quyền xem hồ sơ kia à?”
Bạch Kiện cười ha ha: “Đúng là anh không có quyền xem hồ sơ đó, nhưng vì đã có nhiều năm kinh nghiệm nên có kha khá bạn bè, hỏi thăm họ một chút, kết quả… anh phát hiện vụ án này và vụ án năm đó có nhiều điểm tương đồng về phương pháp góp vốn, mà quan trọng chính là vụ án năm đó cũng có một tài khoản từ thiện ở nước ngoài! Còn có một điểm nữa…”
Thấy anh ta nói được một nửa thì ngừng, tôi vội giục: “Còn chuyện gì, anh mau nói đi, đừng dong dài!”
Bạch Kiện tối sầm mặt nói: “Chị Thẩm Lan bị bệnh, có lẽ không được mấy năm nữa, tôi nhất định phải nói cho chị ấy biết kết quả cuối cùng, không để chị ấy cứ không biết gì mà ra đi như thế!”
Lòng tôi cũng hơi dao động, một người phụ nữ, chồng mình từng là anh hùng đột nhiên biến thành tội phạm, bị tất cả mọi người thóa mạ, một mình nuôi con gái rồi chăm sóc mẹ chồng, bây giờ còn bị bệnh…
Tôi thở dài: “Được, tôi có thể giúp anh, nhưng khả năng của tôi chắc anh cũng biết, nếu như Mã Bình Xuyên còn sống, tôi cũng không thể giúp được gì.”
Sau đó Bạch Kiện ngủ lại nhà tôi, đến tối hôm sau, chúng tôi đến nhà Thẩm Lan. Theo địa chỉ Bạch Kiện đưa, chúng tôi đến chung cư số 25 Kim Thuẫn.
Chung cư Kim Thuẫn là nơi ở của cán bộ nhân viên ngành công an, hàng xóm của Thẩm Lan hầu hết đều là đồng nghiệp của Mã Bình Xuyên, trước đó ra ra vào vào đều chào một câu, nhưng từ khi anh ấy xảy ra chuyện, dù có gặp nhau đối diện thì họ cũng coi như không biết mà quay mặt đi.
Những năm gần đây chỉ có Bạch Kiện thường xuyên chạy đến tìm mẹ con họ, dù sao cũng là cô nhi quả phụ, có thể giúp được gì thì giúp. Những người khác cũng theo sự thăng chức của Bạch Kiện mà không bàn tán sau lưng gì nữa.
Bạch Kiện đi đến của nhà Mã Bình Xuyên, gõ cửa vài tiếng, một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt ra mở cửa. Bà ấy nhìn thấy người ngoài cửa là Bạch Kiện thì gượng cười. Nhưng nhìn thấy tôi và Đinh Nhất sau lưng Bạch Kiện thì rất ngạc nhiên, có lẽ Bạch Kiện chưa từng đưa ai khác đến đây.
Sau khi vào nhà, Bạch Kiện giới thiệu tôi với Thẩm Lan, nhưng anh ta không nói thẳng chúng tôi đến làm gì, chỉ nói là tôi trước đó gặp phải một vụ án lừa gạt, rất giống vụ án góp vốn năm đó, cho nên mới đưa bọn tôi đến đây nói rõ tình huống hồi đó.
Thẩm Lan có lẽ cũng là một người phụ nữ cẩn thận, từ ánh mắt của chị ấy tôi có thể nhìn ra chị ấy cũng không tin Bạch Kiện, nhưng không hỏi nhiều, xem ra chị ấy vẫn tin tưởng trăm phần trăm vào người đồ đệ của chồng mình năm đó.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Thẩm Lan mang lên cho chúng tôi một bình trà nóng, lúc này một cô bé chạy từ trong phòng ra lao vào lòng Bạch Kiện.
Bạch Kiện hớn hở nói: “Ai u! Con gái lại cao hơn rồi!”
“Cha nuôi, lâu rồi cha không đến, bây giờ trong cục rất bận ạ?” Cô bé nói khẽ.
Bạch Kiện cưng chiều vuốt tóc cô bé: “Công việc trong cục đúng là rất bận, nhưng bận rộn đến mấy, cha nuôi cũng phải bớt thời gian đến thăm Tiểu Hân chứ!”
Lúc này Thẩm Lan đi đến, cười nói với Tiểu Hân: “Nhanh đi học bài đi, không sẽ phải viết đến tối muộn bây giờ!”
Nhìn Tiểu Hân mặt không bằng lòng đi về phía phòng mình, Bạch Kiện lúc này mới nói với Thẩm Lan: “Chị dâu, đồ của anh Mã năm đó còn giữ không?”
Thẩm Lan ngạc nhiên, sau đó lập tức nói: “Có! Đồ của anh ấy tôi vẫn bảo quản tốt, sợ ngày nào đó anh ấy về…”
Nói đến câu này, vành mắt Thẩm Lan đỏ lên, có lẽ trong lòng chị ấy vẫn hy vọng chồng mình còn sống quay về.
“Chị dâu, chị đem những thứ đó cho người bạn này của em nhìn qua, có thể qua đó tìm được manh mối liên quan đến việc anh Mã mất tích.” Bạch Kiện nói.
Thẩm Lan hơi nghi ngờ: “Những thứ kia đều là đồ mà Bình Xuyên trang trí trong nhà, chắc không liên quan gì đến vụ án đâu!”
Bạch Kiện gật đầu nói: “Chuyện này em biết, chỉ là em không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào có khả năng…”
Thẩm Lan thấy Bạch Kiện nói thế, cũng đành vào phòng ngủ lấy ra một thùng giấy không lớn lắm, đặt trên bàn trà. Tôi mở ra, đồ bên trong đều là những huân chương, huy hiệu, giấy chứng nhận thành tích của Mã Bình Xuyên…
Tôi lần lượt cầm lên xem, không phát hiện được thứ gì, chẳng lẽ đồ vật không đúng? Hay Mã Bình Xuyên vẫn chưa chết? Đang nghĩ, tôi thấy dưới đáy thùng có một khung hình, bên trong không phải là ảnh chụp mà là một tấm nền đen xì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...