Người Tìm Xác

Dưới cây táo trong sân, táo rơi rụng đầy đất, nếu thím họ ở nhà, nhất định sẽ không để lãng phí như vậy! Tất cả đều chứng minh rằng, ít nhất họ đã rời đi hai tháng rồi.

Lúc này Đinh Nhất ra ngoài sân ôm một bó củi nhóm lửa vào nhà: “Trước đừng nghĩ gì cả, vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá.”

Tôi vào nhà xem thử, không ngờ Đinh Nhất lại còn biết nhóm lửa giường đất, loại giường sưởi nông thôn này trước đây chúng tôi đã từng thấy chú họ nhóm,2trông không dễ làm lắm.

Không ngờ Đinh Nhất rất thuần thục nhóm được lửa dưới giường sưởi lên, thế này mới làm chúng tôi thấy ấm áp hơn.

Giờ tôi mới cẩn thận quan sát trong phòng, phát hiện chú họ đi rất vội vàng, một ít trái cây trên bàn đã thối nhũn ra. Với tính tiết kiệm của thím họ, nếu không phải thình lình có việc gấp mà nói, thím sẽ không lãng phí như thế.

Bây giờ tôi càng thêm lo lắng cho họ, nhất định là có chuyện gì vô cùng khẩn cấp5mới đi vội vàng thế. Bây giờ trời đã muộn, có chuyện gì cũng chỉ đành chờ đến mai sang nhà hàng xóm hỏi thăm mới biết.

Đêm này trải qua thật sự khó khăn, tuy rằng chúng tôi nằm trên giường đất ấm áp, nhưng bụng lại chẳng có hạt cơm nào, nên cũng ngủ không yên được! Quá nửa đêm, Đinh Nhất đói đến mức khó chịu lắm rồi, bèn chạy đến nhà bếp xem thử, kết quả thấy đồ bên trong đều hỏng hết cả.

Trước kia lần nào về Đông Bắc cũng được ăn6ngon uống tốt, không ngờ giờ đây đãi ngộ lại thua kém nhiều như vậy! Vất vả lắm mới chịu đựng được đến hừng đông, tôi bèn đi gõ cửa nhà hàng xóm.


Bác gái mở cửa nhận ra tôi, giật mình nói: “Tiến Bảo, sao cháu đã về rồi?”

Tôi hơi ngượng ngùng nói: “Bác gái ơi nhà bác có đồ ăn không? Cháu thật sự đói quá!”

Bác gái vừa nghe thế vội đưa tôi vào nhà: “Mau vào đi! Bác mới chưng màn thầu, cháu lấy mấy cái đi, buổi sáng thôn chúng ta không nấu5cơm, đều ăn màn thầu kẹp dưa muối, bác gắp cho cháu một đĩa dưa muối.”

“Cảm ơn bác gái nhiều lắm! Chúng cháu tới gấp, nhà chú họ lại không có ai, chúng cháu phải chịu đói từ đêm qua tới giờ.” Tôi cảm kích nói.

Bác gái vội vàng xua tay: “Không có gì đâu, chú họ cháu không có nhà, bác cũng không thể để cho các cháu bị đói mà phải không?!”

“Đúng rồi bác gái, chú thím cháu đi đâu rồi ạ? Sao cháu không liên hệ được với họ?”

Bác gái kinh ngạc nói: “Cháu không biết gì à?”

“Biết gì ạ?”

Bác gái thở dài: “Thím họ cháu bị bệnh, chú họ cháu đưa thím cháu đi Bắc Kinh khám bệnh từ hồi tháng tám rồi!”

Tôi nghe xong thì nghĩ thầm chuyện này là không thể nào! Nếu chú họ thật sự đến Bắc Kinh, sao lại không liên lạc với tôi chứ? Không đúng, chắc chắn không đơn giản như bác gái nói.

Sau khi về đến nhà, tôi và Đinh Nhất ngấu nghiến ăn sạch mấy cái màn thầu và một đĩa dưa muối. Khỏi phải nói! Đây là màn thầu và dưa muối ngon nhất mà tôi từng được ăn từ trước tới nay. Ăn cơm xong, một mình tôi đi tới nhà kho, nhìn bàn thờ gia tiên trong nhà kho, thầm nghi ngờ…

Chú họ đi rất vội, cả bàn thờ gia tiên cũng bỏ mặc. Tôi nhìn bàn thờ gia tiên ngẩn người một lúc, nhớ lại lời chú họ nói với tôi lúc trước.

Đột nhiên… Tôi thình lình nhớ ra một chuyện! Tôi nhớ rõ rất lâu về trước, có một lần chú họ uống say đã từng nói bàn thờ gia tiên thờ trong nhà là Hoàng tiên. Nhưng sau này chú lại kể cho tôi một phiên bản khác, bàn thờ gia tiên lại biến thành Hồ tiên! Chẳng lẽ bàn thờ gia tiên này còn là do hai vị tiên gia Hồ - Hoàng luân phiên cai quản?


Lúc trước khi chú kể cho tôi, tôi chỉ toàn cho là nghe chuyện cũ, nên cũng không để chuyện này trong lòng, càng không suy nghĩ lại. Nhưng bây giờ chú họ mất tích, những lời trước đây chú nói với tôi hiện rõ mồn một… Giờ suy đi nghĩ lại, thật không biết những lời này của chú họ, câu nào là thật, câu nào là giả?

Đinh Nhất thấy tôi vẫn ngồi mãi trong sân không vào lại thì ra xem tôi làm cái gì? Anh ta thấy tôi nhìn chằm chằm vào bảo gia tiên trong nhà kho phát ngốc, bèn đi đến bên cạnh tôi nói khẽ: “Vào phòng trước rồi nói, trong sân lạnh lắm.”

Vì thế tôi gật đầu, có hơi mất mát đi cùng anh ta về phòng. Không ngờ rằng người mà trước đây mình cho là thân thiết nhất, bây giờ nhìn lại, hình như mình cũng không hiểu thấu hết người ta…

Trở về phòng, tôi lại cẩn thận kiểm tra một lượt, chắc chắn chú họ không để lại tin nhắn gì cho mình. Tôi và Đinh Nhất đành quyết định về nhà trước rồi nói sau!

Tuy nhiên trước khi đi, lúc Đinh Nhất khoá cửa đột nhiên vô tình phát hiện ổ điện trên tường có chỗ kỳ lạ. Anh đi qua xem thử thì thấy ổ điện chỉ gắn tạm trên tường, dùng tay bẩy nhẹ là bung ra.

Khi thấy rõ thứ bên trong, tôi mừng rỡ, mặt sau ổ điện có gài một cuộn giấy nhỏ. Tôi mở cuộn giấy ra xem, nét chữ bên trong là do chú họ viết.

Đó là một địa chỉ, nếu tôi không nhớ lầm, địa chỉ đó là nhà mẹ đẻ của thím họ. Xem ra chú họ vẫn có để lại tin tức cho tôi, nhưng tại sao chú ấy phải làm việc cẩn thận chặt chẽ như thế chứ?

Chẳng lẽ là sợ bị kẻ thù đuổi giết? Nhưng đây đã là thời đại nào rồi, kẻ thù ở đâu ra đây!? Xem ra tôi phải tự đi một chuyến đến địa chỉ trên tờ giấy mới được.

Tôi và Đinh Nhất hỏi thăm bác gái hàng xóm một chút, biết địa chỉ này cách đây chưa tới ba mươi cây số. Vì thế chúng tôi bỏ tiền thuê một chiếc xe ba bánh trong thôn chở thẳng đến đó.


Trên đường đi ngang qua một khu chợ, tôi và Đinh Nhất mua mỗi người một cái áo bông to mặc đỡ để chữa cháy. Đoạn đường sau đó nhờ có hai cái áo bông này, bằng không tôi và Đinh Nhất đã bị đông lạnh thê thảm.

Lúc tới cửa thôn, tôi thấy có rất nhiều phụ nữ đang tẻ bắp ở cửa thôn, vì thế tôi cầm tờ giấy địa chỉ hỏi các bà ấy đường đi thế nào?

Một chị gái trong đó vừa liếc qua địa chỉ thì sắc mặt lập tức âm trầm nói: “Các cậu cũng tới tham gia lễ tang à?”

Lúc ấy tôi không nghe rõ chị ta nói hai chữ “lễ tang”, chỉ hy vọng chị có thể mau chóng đưa chúng tôi đến địa chỉ này. Chị gái nhiệt tình bỏ dở việc trong tay, đưa tôi và Đinh Nhất đến địa chỉ kia.

Nhưng đi không bao lâu, từ xa tôi đã nhìn thấy trước một căn nhà rất náo nhiệt, người ra ra vào vào không ít, đến gần xem, lòng nặng trĩu lại.

Trên cổng treo vải xô màu trắng, người trong sân ngoài sân đều đang không ngừng tiếp đón, đây rõ ràng là nhà này có người chết, đang làm lễ tang mà…

Tôi đến gần nhìn, phát hiện tên trên bài vị ở linh đường lại là tên của thím họ! Sao có thể? Lòng tôi đau đớn, có cảm giác muốn khóc, vì thế tôi không tự chủ được từ từ đi về phía linh đường.

Nhưng lúc này lại đột nhiên bị ai đó kéo lại, tôi quay đầu nhìn, thấy là một người xa lạ. Click to expand...Click to expand...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui