Người Tìm Xác

Khách sạn chuyển những khách không thích đi thang máy đến tầng hai và những người thích yên tĩnh lên tầng sáu.

Nhưng ai ngờ được, khi có hỏa hoạn, những người ở tầng sáu không ai phát hiện ra, đợi đến lúc họ biết thì tầng sáu đã bị khói đặc bao vây rồi…

Lúc đầu, đội phòng cháy cho rằng chỉ có khách ở tầng sáu bị tử thương nghiêm trọng, nhưng2khi quét dọn đám cháy, họ phát hiện trong tầng hầm dưới lòng đất có một thi thể chết cháy.

Qua kiểm tra pháp y sơ bộ, trên người thi thể có mùi xăng rất nồng, như vậy rất có thể người chết này có liên quan đến trận hỏa hoạn đột nhiên xuất hiện.

Sau đó, cả bên phòng cháy chữa cháy và bên công an cùng bắt tay điều tra, họ phát5hiện, trận hỏa hoạn này là do có người cố ý phóng hỏa và người bị thiêu chết ở dưới tầng hầm chính là một trong số những tội phạm phóng hỏa, gã họ Lý.

Gã họ Lý khi còn sống là một tài xế lái xe taxi, vì khách sạn không cho phép đỗ ở cửa chính để chờ khách nên gã này bắt tay với một gã tài xế taxi họ6Triệu khác, định cho khách sạn một bài học.

Lúc nửa đêm, gã họ Lý lấy một ít xăng từ trong bình xăng ô tô của mình, sau đó cùng gã họ Triệu đến khách sạn, định sẽ châm lửa đốt ngay trước cửa chính khách sạn cho hả giận. Nhưng khi đến cửa khách sạn thì phát hiện ở cổng có thiết bị giám sát, thế là họ thay đổi kế hoạch5ban đầu, quyết định đi vào khách sạn để phóng hỏa.

Họ Lý để họ Triệu giả vờ làm khách vào hỏi đặt phòng, nhưng thật ra là để yểm trợ, giúp gã thuận lợi đi vào phòng ăn ở tầng một, gã cũng định châm lửa ở đó.


Khi họ Lý đến phòng ăn, phát hiện ở bên trong không có ai cả, gã bèn đổ xăng lên một chậu trúc cao đến3nửa người, sau đó dùng bật lửa đốt xăng.

Ngọn lửa bùng lên nhanh chóng, bao trùm toàn bộ cây trúc, không những thế, nó còn nhanh chóng bén lửa vào tấm rèm ở cửa sổ sát đất phía sau cây trúc. Họ Lý choáng váng, gã vốn chỉ định đốt chậu lửa nhỏ để trả thù khách sạn một chút thôi, nhưng không ngờ lại gây ra hỏa hoạn không thể dập được…

Thấy lửa cháy ngày càng lớn, họ Lý định chạy ra khỏi khách sạn, nhưng gã lại sợ nhân viên ở bên ngoài phát hiện ra mình, thế là lại chạy về phía thang máy, gã muốn xuống tầng hầm bằng thang máy, sau đó dùng cầu thang bộ để lẻn ra ngoài mà không bị ai phát hiện.

Kết quả khi gã xuống tầng hầm thì phát hiện khách sạn đã khóa lại lối thoát hiểm này rồi, gã quay trở lại thang máy, muốn lên tầng một thì thang máy đã bị người ta gọi đến tầng ba.

Có thể trong thời gian thang máy lên xuống, người ở khách sạn đã phát hiện ra có hỏa hoạn nên đã khóa thang máy lại, để thang máy dừng ở tầng một. Mà lúc này gã họ Lý lại bị nhốt dưới hầm, không có đường để trốn thoát…

Lửa nhanh chóng tràn xuống hầm, dưới tầng hầm chứa một số đồ dùng và đồ điện gia dụng bị hỏng của khách sạn, hầu như tất cả đều là đồ dễ bắt lửa, không có đường để trốn, gã họ Lý cứ thế bị thiêu chết trong hầm.

Sau khi thẩm tra vụ án, gã họ Lý vì gieo gió gặt bão nên được miễn trừ trách nhiệm hình sự, còn họ Triệu là đồng phạm nên bị kết án tử hình, chủ khách sạn vì dùng vật liệu dễ cháy để trang trí nên cũng bị kết án.

Xem hết trang tư liệu cuối cùng, tôi từ từ khép tập hồ sơ lại, sau đó đưa cho Bạch Kiện.

Bạch Kiện nhận lấy rồi cười nói: “Tập hồ sơ này chỉ có thể xem ở chỗ anh, không thể sao chép mang đi được!”

Tôi xua tay: “Không cần đâu ạ, cũng không phải là vụ án phức tạp gì, chỉ cần đọc một lần là có thể nhớ được đại khái, anh mau nói xem chuyện gì đã xảy ra trong vụ án vừa rồi?”

Bạch Kiện thấy tôi nôn nóng thì đứng dậy rót cho chúng tôi hai chén trà: “Gấp làm gì! Chúng ta có cả một đêm để từ từ nói chuyện mà!”

Tôi ngẫm thấy cũng đúng nên cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Được thôi! Chỉ cần không ảnh hưởng đến anh là được.”

Bạch Kiện xem như rất nhiệt tình, anh ta giúp tôi nghe ngóng thêm cả một số chuyện không được viết vào trong hồ sơ…

Phải nói vụ án này có quá nhiều chỗ kỳ lạ, quá trình không khác nhiều so với những gì Ngô Khải Công nói, nhưng những chỗ không được bình thường thì cực kì nhiều. Lúc ấy, khi đội viên đội phòng cháy phá cửa tầng sáu để vào thì thấy Ngô Khải Công đang nằm dưới đất.


Sau đó Ngô Khải Công nói là mình bị khói hun mà còn không tìm thấy cửa sổ. Nhưng đội viên đội phòng cháy phát hiện có một cái cửa sổ cách chỗ anh ta chưa đầy ba mét, mà lúc ấy cửa sổ còn đang mở một nửa.

Về sau đội phòng cháy đi kiểm tra các phòng trên tầng sáu, phát hiện mấy công nhân bị bất tỉnh nhân sự trong phòng, khi tỉnh lại, những người này đều nói mình bị nhốt ở bên trong là vì cửa không tài nào mở ra được, nhưng khi đội phòng cháy đẩy cửa đi vào bên trong lại rất dễ dàng.

Nhưng những người này không thể kì lạ bằng người nữ nhân viên chết ở dưới tầng hầm! Ngô Khải Công nói là mình bảo người nữ nhân viên kia đi thang máy xuống tầng chờ đội phòng cháy chữa cháy đến, điều này có thể được các nhân viên khác chứng minh.

Nhưng điểm mấu chốt là cho dù dùng thang bộ hay thang máy thì đều không thể xuống được tầng hầm kia, vậy tại sao cô ta lại xuống được? Còn một điểm nữa chính là nguyên nhân cái chết của cô gái này, dù bên pháp y đưa ra kết luận do mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.

Nhưng trên báo cáo kiểm tra thi thể cũng ghi rõ, cằm của nữ nhân viên này bị ngoại lực kéo rớt! Cảnh sát đã lục soát rất cẩn thận tầng hầm mà không phát hiện ra cái gì cả!

Như vậy thì vấn đề ở đây là, nếu bên dưới đã bị phong kín, không gian lại trống trải thì cô gái kia bị ai giật cằm xuống? Chẳng lẽ do chính cô ta làm?

Nghe Bạch Kiện nói xong thì tôi cũng líu lưỡi! Vụ án này đúng là quá kỳ lạ, tôi hỏi anh ta: “Vậy bây giờ vụ án này làm sao rồi?”

Bạch Kiện nhún vai: “Còn có thể làm sao được? Cứ treo đấy thôi, nếu thực sự không tra ra được cái gì thì chỉ đành nói là chết ngoài ý muốn.”

“Kiểu nói này hơi gượng ép, gia đình của người chết sẽ tin à?” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Bạch Kiện cũng chẳng biết làm thế nào: “Không tin thì có thể làm gì được? Dù sao người cũng đã chết, nếu nói là chết ngoài ý muốn thì còn có thể lấy thêm được chút tiền bồi thường.”


Tôi gật đầu: “Đúng thế, Ngô Khải Công đã từng nói với bọn tôi, anh ta muốn bồi thường cho người nhà của nữ nhân viên kia một ít tiền!”

Bạch Kiện hừ mũi khinh thường: “Hắn không muốn bồi thường mà được à! Đang trong lúc làm việc, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở ngay chính nơi làm việc, nếu hắn mà không bồi thường, người ta kiện lên tòa thì vẫn phải bồi thường như cũ, chẳng bằng bây giờ lấy tiền ra còn được cái tiếng đẹp mặt!”

Tôi cũng cười nói: “Đúng thế… đúng thế, vậy bọn tôi về đây!”

“Ơ? Không phải mấy đứa định ngồi chơi với anh trong lúc anh trực ban à? Thế này chẳng phải lừa anh sao?” Bạch Kiện tức giận nói.

Tôi cười xấu xa: “Tạm biệt anh, tôi còn có việc, nếu anh thấy chán thì tải phim heo về giết thời gian đi!”

“Cút đi! Anh có bị điên đâu! Dùng hệ thống mạng công an để tải phim heo về? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được!”

“Thì cứ tắt đèn tối om là được!”

“Xéo đi nhanh lên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui