Người Tìm Xác

Lúc ấy Bạch Kiện vẫn còn đang bận bịu công việc hậu kỳ sau vụ án của Tôn Vĩ Cách, khi nghe tôi nói muốn tìm hiểu về một vụ án khác, anh bèn cau mày: “Vụ án mà cậu nói đó, lúc trước tôi cũng đã từng nghe qua, là do một tổ khác điều tra,2tôi nghe nói vụ đó rất kì lạ! Làm sao vậy? Vụ này có quan hệ tới khách hàng của các cậu à?”

Tôi cười vỗ vai anh ta và nói: “Được đó! Năng lực phân tích của anh rất mạnh! Anh đoán đúng rồi, khách hàng mới của chúng tôi chính là chủ hiện tại của tòa5nhà kia.”

Bạch Kiện gật gù, anh ta nhón một viên lạc ném vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Vụ án này do một tổ khác phụ trách, anh phải trở về tìm người hỏi thăm đã, cậu cũng không cần xem hồ sơ của nó đâu, trong đó chỉ viết mấy thứ có thể viết ra thôi,6còn nếu thật sự có chuyện thì anh phải đi hỏi trực tiếp đồng nghiệp nhận vụ án đó mới được.”

Tôi vui mừng nói: “Được, vậy em về nhà chờ tin tức của anh!”

Trên đường trở về, tôi hỏi Đinh Nhất: “Anh cảm thấy Bạch Kiện có thể nghe ngóng được tin tức gì quan trọng không?”

Đinh5Nhất không quay sang tôi mà nói: “Hẳn là được thôi, vấn đề chính là anh ta có thể nói cho chúng ta biết được bao nhiêu…”

“Là sao?” Tôi không hiểu.

Đinh Nhất liếc sang tôi: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác vừa rồi Bạch Kiện hơi do dự, lời nói cũng lập lờ nước3đôi, có lẽ như anh ta đã nói, vụ án này không do đội anh ta phụ trách, nếu cứ tùy tiện tiết lộ tình tiết vụ án thì sẽ có rắc rối!”


“Không đến mức đó chứ! Chúng ta cũng đâu nói chuyện này ra ngoài đâu!”

Đinh Nhất thở dài: “Khó mà nói trước được, cái đó còn phải xem vụ án kia kì lạ đến mức nào…”

Chúng tôi quay lại nhà chú Lê, chú ấy cũng đã nghe ngóng được một số thông tin từ bạn bè về những chuyện đã xảy ra trước đó ở tòa nhà này, nhìn dáng vẻ cau mày của chú ấy, tôi biết lão già này đang hối hận vì đã nhận việc này rồi.

Chú Lê đến tìm một số mối khách cũ quen biết nhiều năm của mình, những người này đều làm việc trong ngành bất động sản. Khi họ biết chú Lê đang muốn tìm hiểu chuyện về tòa nhà kia, tất cả đều nói tòa nhà đó cực kỳ quái dị, trong giới của họ hầu như không có ai là không biết đến nó!

Thì ra lúc đầu tòa nhà này đúng là một khách sạn tốc hành khá nổi tiếng, nhưng mười một năm trước, ở đây đột nhiên xảy ra vụ cháy dẫn đến tử thương nghiêm trọng. Nghe nói thời gian xảy ra hỏa hoạn là quá nửa đêm, đại đa số khách khứa đều đang ngủ, có rất nhiều người bị ngạt khói chết trên giường.

Sau đó điều tra ra là có người cố ý phóng hỏa mới dẫn đến bi kịch này. Về sau tòa nhà này được bán lại cho một ông chủ họ Hồ, nó được sửa chữa đơn giản lại và trở thành một khách sạn nhỏ.

Nhưng khai trương không bao lâu, thường xuyên có khách phản ánh lại là trong phòng có mùi khét lẹt, đặc biệt là các phòng ở tầng sáu càng nghiêm trọng hơn. Có người gọi cho 119, nhưng khi đội phòng cháy chữa cháy đến thì không tìm được chỗ bị cháy nào cả.

Chuyện cứ thế xảy ra vài lần, tòa nhà này trở nên có tiếng trong đội phòng cháy chữa cháy, chỉ cần nhận được điện thoại báo ở đây có cháy thì cả mười lần đều chỉ là sợ bóng sợ gió thôi!

Nhưng chuyện này không phải là kỳ quái nhất, nghe những nhân viên từng làm ở đó nói rằng họ không dám trực ca đêm, bởi vì cứ đến hơn nửa đêm chắc chắn sẽ có chuyện lạ xảy ra.

Đặc biệt là trong thang máy, có rất nhiều nhân viên phục vụ đi thang máy xuống tầng một vào nửa đêm, nhưng không hiểu sao họ lại được đưa xuống tầng hầm. Còn có người đã từng nghe thấy có tiếng người gọi cứu mạng ở dưới tầng hầm, nhưng khi đi tìm thì lại chẳng thấy ai cả.

Về sau ở trong đám nhân viên phục vụ truyền tai nhau, nói rằng lúc xảy ra cháy, ở dưới tầng hầm từng có người bị thiêu chết! Chuyện này dọa đám nhân viên phục vụ không ai dám nhận ca đêm cả. Vì chuyện này mà ông chủ Hồ phải phong tỏa toàn bộ tầng hầm lại.

Nhưng qua một thời gian, có rất nhiều nhân viên phục vụ không chịu đi làm nữa, dù sao họ đều là phụ nữ nên nhát gan. Hơn nữa, nếu gặp phải chuyện như vậy thì đừng nói là phụ nữ, ngay cả đám đàn ông cao to khỏe mạnh cũng chưa chắc đã chịu được.


Khách khứa càng ngày càng ít, lại không thuê được người làm nên chẳng bao lâu, khách sạn mới đã đóng cửa. Sau đó tòa nhà này vẫn luôn bị để trống, những người xung quanh đây biết nội tình đều không ai dám mua nó, phải chờ mấy năm sau mới có người ngoài là ông chủ mỏ than Ngô Khải Công đến mua lại.

Chú Lê nói xong thì hỏi bên tôi nghe ngóng được thế nào rồi? Có được thông tin gì không? Tôi lắc đầu nói tạm thời vẫn chưa có tin gì cả, còn phải chờ Bạch Kiện đi tìm hiểu. Nhưng nghe những chuyện mà chú Lê kể xong, tôi lại nhớ đến một chuyện.

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Kiện, điện thoại kết nối, tôi nhờ anh ta tra giúp mình một vụ án khác, chính là vụ án xảy ra hỏa hoạn ngay trong chính tòa nhà kia mười một năm trước, cụ thể là đã có chuyện gì xảy ra?

Bạch Kiện bảo: “Cái này dễ thôi, để anh cho người xem lại hồ sơ là biết ngay! Dù gì cũng chỉ là một vụ án phóng hỏa.”

Giờ xem ra chúng tôi phải chờ thông tin bên Bạch Kiện mới có thể biết được lúc đầu đã xảy ra chuyện gì ở tòa nhà đó…

Hai ngày sau, Bạch Kiện gọi lại cho tôi, anh ta nói mình đang trực trong cục, bây giờ chúng tôi qua gặp luôn. Tôi biết chuyện mình nhờ đã có hy vọng, thế là buổi tối tôi và Đinh Nhất lái xe đến Cục công an.

Vào văn phòng của Bạch Kiện, tôi thấy anh ta đang xem một xấp tư liệu, thấy chúng tôi đến, anh ta làm ra vẻ thần bí và nói: “Đóng cửa lại…”

Đinh Nhất đi ở phía sau tiện tay đóng cửa, tôi cười với anh ta: “Sao thế anh Bạch, còn làm ra vẻ bí ẩn như vậy?!”

“Nói nhảm! Tiết lộ tình tiết vụ án còn có thể mở cửa toang hoác ra à?” Bạch Kiện tức giận nói.


Tôi nghe xong thì phấn chấn, hỏi: “Anh tra ra được à?”

Bạch Kiện ném tập tư liệu cho tôi: “Cậu tự xem đi, đây là hồ sơ vụ án phóng hỏa mười một năm trước, chờ cậu xem hết rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết tình huống của vụ án vừa rồi.”

Tôi nhận tập tư liệu và lật xem nội dung bên trong, đây đúng là hồ sơ vụ án năm đó, bên trong ghi chép rất kỹ toàn bộ quá trình xảy ra vụ án lúc ấy…

Ngày 26 tháng 5 năm 2011, rạng sáng 1 giờ 30 phút, trong một khách sạn tốc hành nổi tiếng đột nhiên bốc cháy, đội phòng cháy chữa cháy đến khách sạn lúc 1 giờ 45 phút, bắt đầu tiến hành dập lửa cứu người.

Rạng sáng 2 giờ 20 phút, toàn bộ lửa trong tòa nhà đã bị dập tắt, khách khứa trong khách sạn cũng được sơ tán gần hết, lửa bắt đầu bốc lên từ tầng một, có khá nhiều khách bị thương lúc chạy khỏi đám cháy.

Nhưng khi đội phòng cháy lên tới tầng sáu thì phát hiện trong các phòng có hơn mười người chết, trên người những nạn nhân này không có vết bỏng, đa phần đều do hít phải một lượng khí độc mà chết ngạt.

Vì cùng ngày hôm đó khách sạn không có nhiều khách, nên quản lý của khách sạn chuyển những khách hàng đã đặt phòng ở các tầng khác đổi đến tầng hai và tầng sáu, còn các tầng bảy, năm, và bốn để trống, không có khách ở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui