Người Tìm Xác

Vì lo lắng nên đêm đó tôi ngủ không được ngon giấc, còn mơ thấy mấy thứ linh tinh. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mang một đôi mắt thâm quầng như2gấu mèo đi mua đồ ăn sáng, Đinh Nhất thấy thế thì không chịu nổi, đẩy tôi về lại giường và nói: “Cậu ngủ thêm một lát đi! Bữa sáng cứ đợi5tôi đi chạy bộ về rồi mua.”

Tôi nghe thế thì khẽ gật đầu, sau đó chui về giường, tiếp tục giấc ngủ chập chờn của mình…

Ăn sáng xong, tôi lại gọi điện6thoại cho nhà chú họ nhưng vẫn không có ai bắt máy, trong lòng tôi bỗng dâng lên một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ chú và thím đã xảy ra chuyện5gì rồi!

Đinh Nhất thấy mặt tôi không ổn thì biết tôi vẫn chưa liên lạc được với chú thím. Anh ta an ủi tôi: “Đừng nghĩ lung tung, không biết chừng họ3đi sang nhà họ hàng nào đó thì sao?”

Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, với năng lực của chú họ, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể tự vệ được. Hơn nữa, chú ấy cũng có số điện thoại của tôi, nếu thật sự gặp chuyện thì sao chú ấy không gọi cho tôi chứ?

Tôi lắc mạnh đầu mình, muốn bỏ tất cả những suy nghĩ xấu ở trong đầu ra, tốt nhất là không nên cả ngày cứ tự dọa mình như vậy! Bỗng nhiên điện thoại của tôi đổ chuông, tôi tưởng chú họ gọi lại cho mình, nhưng khi cầm điện thoại lên xem thì mới thấy là chú Lê gọi tới.


Trong điện thoại, chú nói chúng tôi đến gặp mình ngay lập tức, vì chú vừa nhận được một vụ làm ăn rất to, muốn chúng tôi làm trợ thủ. Tôi và Đinh Nhất nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa rồi lái xe đi.

Khi vừa tới nhà chú Lê, chúng tôi chạm mặt với một tên đeo vòng Phật châu đầy người, tôi thấy gã thần phật đầy người thì cảm thấy buồn cười vô cùng, vì trong đống vòng Phật châu gã đeo còn có một cái thập tự giá?!

Cái gì vậy? Tên này mặt mày như đưa đám, sau lưng có hai gã vệ sĩ cao to đi theo bảo vệ, chắc là anh ta xui xẻo bị trúng tà rồi. Đúng như tôi nghĩ, khi tôi vào trong nhà hỏi chú Lê mới biết, tên vừa rồi chính là khách hàng lớn mà chú ấy vừa nhận.

“Tên đó bị sao vậy ạ? Gặp ma à?” Tôi nói mà hơi có thái độ cười trên nỗi đau của người khác.

Chú Lê gật đầu: “Tình huống cụ thể thì phải đi xem mới biết được, nhưng nghe cậu ta nói thì hình như gặp phải tà ma gì đó.”

Tôi nghe chú Lê nói, người này tên là Ngô Khải Công, lúc trước là ông chủ của mỏ than đá ở Sơn Tây. Mấy năm nay ngành than đá bị đình trệ nên anh ta bán mấy cái mỏ nhỏ của mình đi, dự định mở một chuỗi khách sạn ở một số thành phố nhỏ.

Lúc đầu công việc được tiến hành rất thuận lợi, anh ta cũng đã thỏa thuận được với một công ty nổi tiếng về kinh doanh khách sạn trong nước, chỉ cần mua được khách sạn là có thể ký hợp đồng tham gia ngay. Nhưng vấn đề lại xảy ra ngay trên chính khách sạn mà anh ta vừa mới mua!

Lúc ấy Ngô Khải Công xem xét chán chê, cuối cùng chọn được một tòa nhà bảy tầng có thang máy trên đường Thẩm Bắc. Sở dĩ anh ta vừa ý nơi này là vì, trước đó ở đây là một khách sạn nhỏ, vì kinh doanh không hiệu quả nên bị đóng cửa.

Anh ta thấy trong khách sạn có một số công trình có thể tận dụng được, chỉ cần sửa sang đơn giản lại một chút là có thể bắt đầu mở cửa kinh doanh được rồi, như thế chẳng phải sẽ tiết kiệm được một đống tiền sao? Anh ta lại sai người đi nghe ngóng, thấy tòa nhà này được chào giá khá thấp, chỉ khoảng ba triệu rưỡi là mua được.

Ngô Khải Công nghe thấy thế thì vừa ý lắm, chẳng tính toán gì đã mua ngay khách sạn, ngờ đâu khi anh ta sung sướng tìm công ty sửa chữa tới trang trí lại khách sạn thì xảy ra chuyện…

Lúc ấy anh ta đưa kỹ sư của công ty sửa chữa đến khách sạn để xem xét mặt bằng, thì phát hiện một số công trình trang trí bên trong đã rất cũ nát, trên tường đầy nấm mốc, phải cạo đi sơn lại hết mới dùng được.


Nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, khi Ngô Khải Công nhìn những nấm mốc trên tường lại cảm giác chúng giống như bóng người. Anh ta hỏi ngay kỹ sư ở bên cạnh xem có cảm giác này như mình không? Nhưng người kia lại nói đấy chỉ là nấm mốc nổi lên bề mặt tường mà thôi.

Ngô Khải Công cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều nên không để ý đến chuyện này nữa. Ai ngờ vài ngày sau, giám đốc bên công ty sửa chữa tới tìm anh ta và nói mình không nhận vụ này nữa, đề nghị anh ta đi tìm công ty khác!

Nhưng làm như thế là trái với hợp đồng, bên công ty sửa chữa phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho Ngô Khải Công, nhưng họ thà bồi thường cũng kiên quyết không nhận công trình này. Là một doanh nhân nhiều năm thăng trầm trong giới kinh doanh, Ngô Khải Công nhận ra ngay là có chuyện lạ, nếu có thể kiếm được tiền thì sao họ lại muốn từ chối công trình này?

Thế là Ngô Khải Công hòa hoãn nói: “Tôi cũng không cần anh bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, anh cứ nói cho tôi biết, vì sao các anh lại không nhận công trình này của tôi? Chẳng phải trước đó chúng ta đã bàn bạc hết rồi à?”

Nhưng tay giám đốc kia lại tỏ vẻ sợ hãi nói: “Tổng giám đốc Ngô, không phải chúng tôi không muốn nhận việc này, mà là chúng tôi thật sự không nhận được!”

Thì ra vài ngày trước, đội thợ sửa chữa của công ty họ đã vào khách sạn, bắt đầu làm công tác tháo dỡ dọn dẹp. Vì lúc trước trong hợp đồng có ghi rõ, họ cũng phải xử lý những đồ dùng trang trí cũ ở đây.

Nhưng khi có mấy công nhân lên tầng sáu tháo dỡ thì đột nhiên tiếng còi báo động vang lên, đáng lý ra hệ thống phòng cháy ở đây đã bị hỏng từ lâu, không thể dùng được, lần này công ty họ đến sửa chữa cũng phải thay toàn bộ hệ thống phòng cháy mới.


Mấy công nhân quay ra nhìn nhau, không hiểu còi báo động kêu nhầm hay có cháy thật. Nhưng đúng vào lúc này, ở hàng lang phía trước đột nhiên bốc ra một luồng khói đen, sau đó trong các phòng ở hai bên hành lang chạy ra rất nhiều bóng người…

Mấy thợ sửa chữa kia ngây ra, nơi này đã bị bỏ trống mấy năm rồi, đột nhiên ở đâu ra nhiều người như vậy chứ! Nhưng làn khói ngày càng dày đặc, những bóng người kia cũng ào ào chạy qua đám công nhân.

Ngay lúc đó, họ còn nghe thấy những bóng người này phát ra tiếng la khóc và tiếng kêu thảm thiết… Mấy công nhân lúc ấy quá sợ hãi, họ cũng không dám đi thang máy mà chạy trốn từ thang bộ xuống.

Khi họ chạy tới tầng một, mấy công nhân phía dưới thấy họ hớt ha hớt hải chạy từ cầu thang bộ xuống thì hỏi đã có chuyện gì xảy ra? Mấy công nhân đều hoảng hốt nói trên tầng bị cháy rồi!

Lúc ấy đội trưởng của đội thợ họ Vương, năm nay hơn bốn mươi tuổi, đã làm vài chục năm trong nghề sửa chữa trang trí công trình rồi, kinh nghiệm vô cùng phong phú, khi nghe thấy mấy người công nhân này nói trên tầng có còi báo cháy thì biết ngay là có chuyện lạ!

Chưa nói tới chuyện còi báo động cũ ở đây còn có thể hoạt động hay không, dù nó thật sự còn hoạt động được thì không thể chỉ có mỗi tầng sáu nghe thấy thôi! Sau đó anh ta gọi điện cho công nhân đang làm ở những tầng khác để hỏi, họ đều nói không hề nghe thấy có tiếng còi báo động nào vang lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui