Người Tìm Xác

Theo nắp quan tài mở ra, mùi thơm vừa rồi càng nồng hơn, trong lúc nhất thời mùi vị trong này trộn lẫn giữa mùi máu tươi và mùi thơm nồng, buồn nôn không nói nổi…

Tôi bị loại mùi hỗn hợp này hun cho đau cả đầu, nếu không phải tình hình bây giờ quá mức quỷ dị, có lẽ tôi đã ói ra từ lâu rồi!2Lúc này tôi thấy Xuân Hỉ vừa nãy còn từ từ đi thẳng đột nhiên dừng bước, ngơ ngác nhìn về phía quan tài đen.

Trong mắt Xuân Hỉ toàn một màu xám trắng, đã không phân biệt rõ con ngươi và tròng trắng, chỉ thấy cô ấy hơi nghiêng mặt sang một bên, như đang dùng tai nghe tiếng động ở hướng quan tài đen… Hoá ra5đôi mắt Xuân Hỉ bị mù! Tất cả cảm giác của cô ấy đều dựa vào khả năng nghe.

Mà lúc này trong quan tài đen bàn tay của phụ nữ chậm rãi vươn ra, trông làn da khô quắt và móng tay thật dài kia, xem chừng vừa rồi âm thanh cào kim loại chính là do nó tạo nên.

Tôi vẫn nhớ dáng vẻ của Cách cách6Thiện Nhã trước khi chết, không thể đẹp bằng Xuân Hỉ được, lúc ấy cô ta bị thai quỷ hút hết máu toàn thân, đã y như là một cái thây khô rồi. Giờ thời gian lại đã qua hơn một trăm năm, trời biết bây giờ cô ta sẽ như thế nào!

Đang nghĩ ngợi đâu đâu thì trong quan tài lại vươn ra một bàn tay5khác, tiếp theo hai tay dùng một chút sức, khuôn mặt xác chết nữ tiều tụy thò dậy trong quan tài đen. Da trên mặt cô ta héo rút hết mức nên lộ ra hàm răng trắng đến ghê rợn, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn đáng sợ…

“Mẹ kiếp! Thế này cũng xấu quá đi! Còn không bằng Xuân Hỉ nữa!” Tôi thấy mà giật mình nói.


Ai3ngờ cái xác nữ trong quan tài kia lại như có thể nghe thấy, đột nhiên xoay mặt về phía chúng tôi, chú Lê ở bên cạnh thấy thế bèn bịt kín miệng tôi, sợ tôi nói nhiều thêm một câu nữa sẽ dẫn cái xác sống tới.

Ai ngờ vào lúc này, giữa hai chân Xuân Hỉ đột nhiên bay ra một thứ, lập tức chạy về phía thây khô trong quan tài đen. Lần này chúng tôi đều thấy rõ ràng, đó đúng là đứa bé bốn năm tuổi, cả người toàn là máu, một cọng tóc cũng không có!

Động tác của con quái vật nhỏ này rất nhanh, quả thực giống như con khỉ bị lột da, vèo một cái đi thẳng đến trước mặt thây khô! Nhưng không ngờ động tác của cái thây khô cũng không chậm, quất một tay về phía con quái vật nhỏ, thứ kia hét thảm thiết rồi lại rụt về bụng Xuân Hỉ.

Chúng tôi nhìn mà sửng sốt, không ngờ bụng Xuân Hỉ còn có chức năng này nữa, thai quỷ sinh ra rồi mà còn có thể chui trở lại?!

Xuân Hỉ thấy con của mình chịu thiệt, dĩ nhiên sẽ không chịu để yên, vươn hai móng vuốt máu chộp lấy thây khô còn ở trong quan tài. Kẻ thù gặp nhau đỏ hết cả mắt mà! Thây khô Cách cách cũng không cam lòng yếu thế, dùng sức nhảy thẳng ra khỏi quan tài đen!

Nháy mắt, hai cái xác nữ lăn vào đánh nhau, động tác cực nhanh, làm mấy người đứng xem chúng tôi đều không nhìn rõ, chỉ cảm thấy hai bóng người một đen một đỏ đan vào nhau, thỉnh thoảng còn có máu đen trên người Xuân Hỉ vẩy ra khắp nơi…

Lúc này tôi nói nhỏ với La Hải: “Anh thấy ai sẽ thắng?”

La Hải nghe xong thì cười nói: “Tôi thấy Cách cách lợi hại hơn!”

Tôi lắc đầu nói: “Cũng không hẳn, rốt cuộc Xuân Hỉ có tới hai mẹ con!”

“Hai người có ích gì chứ! Cậu phải xem oán khí của ai nặng hơn! Tôi đặt cược mười đồng, chắc chắn là Cách cách thắng!” La Hải tự tin.

Tôi nghe xong rất không phục nói: “Em đặt một trăm đồng, chắc chắn là mẹ con Xuân Hỉ thắng!”

Chú Lê ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, tức giận nói: “Hai đứa bay lớn mật thật đấy, lát nữa bất kể là ai đánh thắng, chuyện đầu tiên chính là giải quyết chúng ta, bây giờ còn không nắm bắt thời gian nghĩ xem chốc nữa phải làm gì đây à?!


Tôi và La Hải lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa! Bởi vì chúng tôi ai cũng không có cách phá giải tình huống khó khăn hiện giờ. Cuối cùng vẫn là chú Lê lấy một bó tơ hồng ra, sau đó quay đầu lại hỏi tôi: “Cháu có còn là trai tân không?!”

Mặt già của tôi đỏ lên, lắp bắp nói: “Cháu… Cháu từng xem phim khiêu dâm có tính không?”

Chú Lê bị tôi hỏi mà sửng sốt, thế nhưng nhất thời cũng không thể xác định tôi có tính là trai tân hay không, vì thế đành phải gọi Đinh Nhất tới, bảo anh ta trích ra một chén nhỏ máu trai tân.

Thấy Đinh Nhất bị rút nhiều máu như vậy, tôi hơi không đành lòng, vừa định nói gì thì thấy chú Lê đã ngâm bó tơ hồng kia vào máu, nói cũng kỳ quái, tơ hồng này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng vừa thấy máu là giống như bọt biển, hút sạch máu trong chén không còn một giọt.

Tiếp theo, chú Lê bảo chúng tôi trốn vào một góc, sau đó chú dùng tơ hồng giăng lên hai bên vách động tạo thành một tấm lưới bát quái, che kín mọi người vào bên trong lưới.

Lúc này mắt sắc của Đinh Nhất đột nhiên phát hiện trong quan tài đen có một tấm da hươu, bên trên hình như viết đầy chữ, vì thế anh ta nhân lúc lưới bát quái của chú Lê còn chưa giăng xong, nhanh chóng đi ra ngoài lấy thứ trong quan tài về.

Đồng thời hai bóng dáng một đỏ một đen kia cũng dần dần phân cao thấp, rõ ràng Cách cách không phải là đối thủ của Xuân Hỉ, lúc này đã bị đánh đến không còn chỗ thịt nào nguyên vẹn!

Có lẽ là thấy phía Cách cách đã bị lép vế, vì thế Xuân Hỉ lại thả thai quỷ trong bụng ra, con quái vật nhỏ này thấy mẹ xả giận cho mình, lập tức kiêu ngạo nhảy lên người thây khô cắn loạn xạ! Không tới một lát đã xé nát thi thể của Cách cách!


Tuy rằng cái thây khô này đã không còn máu, nhưng cảnh tượng vẫn khiến người ta sợ hãi vô cùng, từng phần chân tay còn lại của cơ thể rải rác khắp nơi, quả thực khủng khiếp như là A Tì Địa Ngục…

Lúc này ông Tôn vừa rồi bị thi thể của Tôn Bân đập ngất đi đột nhiên ho khan rồi tỉnh lại, tôi thầm nghĩ ông già này cũng xui xẻo thật, tỉnh quá không đúng lúc! Quả nhiên, con quái vật còn chưa chơi thoả thích như đã phát hiện ra món đồ chơi mới, nhảy lên người ông ta, lại cắn xé một trận nữa.

Ông già hét thảm thiết, làm tôi nghe mà da đầu tê dại! Cách chết như vậy cũng thảm quá rồi! Chỉ tiếc trong tay tôi không có súng, nếu không tôi nhất định sẽ dùng một phát súng kết thúc sự đau đớn của ông ta…

Súng?! Nghĩ đến súng, tôi nhìn ngay sang ông Tôn, quả nhiên thấy dù người ông ta liên tục bị con quái vật cắn xé nhưng tay vẫn chầm chậm duỗi về phía cây súng trên mặt đất!

Chỉ nghe một tiếng bùm! Con quái vật hét thảm thiết, nó còn muốn chạy về lại bụng mẹ như vừa rồi! Nhưng lần này lại chạy chưa được vài bước đã ngã xuống đất, chân giãy giãy rồi chết luôn!

Tôi thật không ngờ đứa trẻ này còn chưa đánh đấm gì đã bị một phát súng giải quyết rồi! Sớm biết súng tự chế có uy lực lớn như vậy, vừa rồi tôi nên nhặt nó lên mới đúng!

Xuân Hỉ thấy con mình đã chết, phát ra tiếng thét dài như loài cú đêm, tuy bây giờ cô ấy đã là người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy sự khổ sở trong tiếng của cô ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui