Cuối cùng Bạch Hạo Vũ và Lưu Hàm Song quyết định không thể đi cùng nhau được, nhất định phải tách ra, như vậy mục tiêu sẽ nhỏ hơn, còn những chứng cứ phạm tội trong tay họ thì càng không thể mang theo trên người được, phải tìm một nơi để giấu nó đi!
Lưu Hàm Song có mang theo túi nhựa, cô bỏ quyển nhật ký của Nguyên Dương, cùng thẻ nhớ mà Bạch Hạo Vũ trộm được cho vào trong túi. Hai người quay về chỗ ngủ lúc trước trong công viên, tìm một gốc cây2cổ thụ to rồi chôn cái túi ở dưới gốc cây.
Hai người bọn họ hẹn nhau, cho dù là ai an toàn thoát hiểm được trước thì đều phải báo cảnh sát tới đây lấy chứng cứ về. Bạch Hạo Vũ chia cho Lưu Hàm Song một nửa số tiền mà mình trộm được của Phó Vĩ Thần, sau đó họ tách ra để chạy trốn.
Bạch Hạo Vũ nhìn theo bóng lưng Lưu Hàm Song, nó biết mình không thể đặt toàn bộ hi vọng vào người khác, phải tự nghĩ cách rời khỏi chỗ này mới được!5Nhưng Bạch Hạo Vũ thấy đầu mình càng ngày càng nặng, viên thuốc hạ sốt vừa rồi nó uống cũng không có tác dụng quá lớn. Nếu cứ thế này mà chạy trốn thì có khi không đợi được bị những người kia bắt đi, nó đã gục trước rồi!
Nghĩ vậy nên Bạch Hạo Vũ đành lảo đảo đi đến một phòng khám tư nhân…
Vào bên trong, thấy có khá nhiều những đứa trẻ đang được truyền nước, một nữ bác sĩ đi tới và hỏi: “Cậu có chỗ nào không thoải mái?”
“Em bị cảm lạnh, đầu choáng…”6Bạch Hạo Vũ nói mà thở không ra hơi.
Nữ bác sĩ sờ trán của Bạch Hạo Vũ và nói: “Ừm, hơi sốt đấy, cậu qua giường bên kia nằm trước đi, một lát nữa tôi mang cặp nhiệt độ ra đo xem sao…”
Giường? Đây đúng là thứ mà Bạch Hạo Vũ muốn nhìn thấy nhất bây giờ, nó chẳng muốn nghĩ ngợi gì cả đi tới nằm lên giường. Chỉ một lát sau, Bạch Hạo Vũ cảm giác có một đôi tay khẽ đẩy mình: “Đây, cậu cặp nhiệt độ đi.”
Nó mơ mơ màng màng gật đầu, kẹp5cái cặp nhiệt độ vào dưới nách. Một lúc sau nữ bác sĩ quay lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Bạch Hạo Vũ, cô ta ngạc nhiên: “Ơ! Sốt cao thật rồi, truyền dịch đi!”
Bạch Hạo Vũ nhớ lúc mình còn bé sợ nhất là bị tiêm, lúc đó mẹ luôn dỗ dành nó đi đến phòng khám để tiêm. Nhưng bây giờ có thể được nằm trên giường để truyền nước thật đúng là thiên đường.
Nữ bác sĩ châm kim truyền dịch cho Bạch Hạo Vũ xong, nằm im một lát, nó bắt đầu chìm3vào giấc ngủ. Không biết thời gian đã qua bao lâu, mãi cho đến khi có người khẽ lay nó: “Cậu bạn này, truyền nước xong rồi!”
Lúc này Bạch Hạo Vũ mới mơ màng ngồi dậy, nó nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn bốn giờ chiều, chẳng trách lại thấy đói bụng như thế! Nó bèn trả tiền thuốc, sau đó đẩy cửa đi ra khỏi phòng khám.
Mặt trời bên ngoài sắp lặn, mặt trời đỏ ối như lòng đỏ trứng muối chiếu ánh nắng vàng cam lên khắp khung cảnh của thị trấn nhỏ, tựa như một bức tranh. Chỉ tiếc là Bạch Hạo Vũ không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp của nơi này, nó đang lo lắng cho Lưu Hàm Song, không biết hiện giờ cô ấy thế nào rồi?
Vừa rồi truyền dịch hết hơn một trăm đồng, số tiền còn lại Bạch Hạo Vũ phải tiêu hết sức tiết kiệm, nếu không cũng chẳng còn tiền để ngồi xe về nhà! Nhưng bụng nó đang réo vang, thế mới khiến nó nhớ ra cả ngày hôm nay mình chưa ăn gì. Nó tìm đại một tiệm mì, ăn một bát mì trộn tương, cứ phải nhét đầy cái dạ dày đã rồi tính tiếp.
Nhưng trong lúc đang ăn mì thì nghe thấy ở bàn bên cạnh, có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau, người nam nói với người nữ rằng: “Em nghe gì chưa? Có một tai nạn xe hơi xảy ra trên đường Học Sinh vào buổi trưa, đụng chết một nữ học sinh!”
Người nữ ăn một miếng rồi nói: “Sao lại chưa nghe? Nghe nói lúc 120 đến thì tuyên bố tử vong luôn, hình như là học sinh của trường giáo dưỡng đặc biệt thì phải!”
Người nam gật đầu: “Đúng vậy, đứa em họ bên nhà cậu anh cũng từng học ở trường đó, lúc trở về tính tình thay đổi hẳn, thật không biết đưa trẻ con tới đó học là tốt hay xấu nữa!”
Người nữ cười nói: “Còn không phải à, trong đơn vị của em có một bà chị, chỉ cần con trai chị ấy không nghe lời một cái là lại hù dọa thằng bé, bảo không nghe lời sẽ đưa đến trường Hy Vọng để học! Thế là thằng bé lập tức ngoan ngay!”
Nghe đến đó, Bạch Hạo Vũ không tài nào nuốt thức ăn ở trong miệng xuống được! Nước mắt cứ vòng quanh mắt, nó hy vọng những điều mà mình vừa nghe thấy không phải là sự thật! Nó không tin Lưu Hàm Song đã chết!
Rời khỏi tiệm mì, Bạch Hạo Vũ gọi một chiếc taxi rồi chạy thẳng tới con đường Học Sinh mà hai người kia nói. Khi nó đến nơi thì trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ vết máu trên mặt đất…
Bạch Hạo Vũ nhìn thấy ở giao lộ có một cửa hàng bán báo, nó đi qua mua một tờ báo, sau đó vờ như hỏi bâng quơ ông chủ: “Nghe nói sáng nay ở chỗ này mới đâm chết một nữ học sinh ạ?”
Ông chủ nhìn Bạch Hạo Vũ một cái rồi trả tiền lẻ cho nó: “Ừ, đó là một cô bé khá xinh, đáng tiếc thật!”
“Lái xe không bỏ trốn mất ạ!”
Ông chủ lắc đầu: “Không! Là do cô bé kia đột nhiên lao ra đường, chiếc xe hơi đó tránh không kịp…”
Lòng Bạch Hạo Vũ nặng trĩu, với tính cách của Lưu Hàm Song thì sẽ không bao giờ hấp tấp băng qua đường như vậy, chắc chắn là có người đuổi theo mới khiến cô ấy hoảng hốt chạy thẳng ra ngoài đường cái như thế… Có lẽ là cô ấy đã gặp được người trong trường học.
Bây giờ nó nên làm gì? Tiền trên người không còn nhiều lắm, nếu không ngồi xe thì nó sợ sẽ không về được thật. Thế là Bạch Hạo Vũ đành cắn răng, đón xe lên bến xe của thị trấn, nó không tin người của trường học vẫn chờ ở đó.
Bến xe ở nơi này cách khu dân cư khá xa, Bạch Hạo Vũ phải bắt taxi mất hơn mấy chục đồng. Lúc trước ở nhà, nó chẳng bao giờ phải rầu rĩ vì những chuyện như thế này, nhưng bây giờ đến ăn một bát mì cũng phải tính toán, không thể tiêu nhiều tiền.
Bạch Hạo Vũ đi vào bến xe xem xét, thấy bên trong có một vài người đang đợi xe. Nó đi vào chỗ bán vé hỏi thăm thì biết tuyến xe đi tỉnh còn khoảng mười phút nữa sẽ xuất phát, thế là nó mua luôn vé và đi vào cửa kiểm soát…
Nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, lúc này Bạch Hạo Vũ mới cảm thấy yên tâm, coi như mình đã chạy thoát rồi. Thoải mái rồi thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, chỉ một lúc sau là Bạch Hạo Vũ đã ngủ mất.
Không biết chiếc xe buýt này chạy được bao xa, ở thời điểm Bạch Hạo Vũ đang ngủ say thì đột nhiên xe phanh gấp rồi dừng lại. Nó mơ màng mở mắt ra nhìn xem thì phát hiện ở phía trước đầu xe buýt có hai chiếc xe việt dã đang chặn đường, sau khi nhìn thấy mấy dòng chữ to ở trên thân xe, Bạch Hạo Vũ cảm giác rét run như vừa rơi vào hầm băng…
Xe của trường học vừa bắt buộc chiếc xe buýt của Bạch Hạo Vũ phải dừng lại. Tài xế hùng hổ xuống xe lý luận với những người kia, nhưng khi nhìn thấy mấy người bước xuống từ hai chiếc xe việt dã, khí thế của ông ấy lập tức ỉu xìu, không dám nói gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...