Người Tìm Xác

“Vì chuyện với bạn nên Nguyên Dương mới bị đưa tới đây à?” Bạch Hạo Vũ hơi giật mình.

Lưu Hàm Song khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là cha mẹ của Nguyên Dương phát hiện ra những mẩu giấy trò chuyện của chúng tôi, nhưng lúc đó vì muốn bảo vệ tôi nên cậu ấy không nói đó là tôi.”

Bạch Hạo Vũ thắc mắc: “Nhưng bây giờ Nguyên Dương đã… không còn ở đây, bạn2tới đây để làm gì?”

Lưu Hàm Song ăn ngay nói thật: “Chúng tôi đều cho rằng cậu ấy chỉ được đưa đến đây mấy tháng thôi, bởi vì lúc ấy chỉ còn khoảng vài tháng nữa là bắt đầu kỳ thi vào cấp ba rồi, cho nên cậu ấy không thể ở lại đây lâu được… Nhưng thật không ngờ rằng, cậu ấy lại cứ thế mà chết đi!” Nói đến đây, Lưu Hàm5Song đột nhiên túm lấy cánh tay của Bạch Hạo Vũ và nói: “Tôi biết nguyên nhân tại sao Nguyên Dương tự sát! Tôi đến đây là vì muốn tìm cuốn nhật ký của cậu ấy, tôi muốn Phó Vĩ Thần phải ngồi tù cả đời!”

Phản ứng dữ dội của Lưu Hàm Song khiến Bạch Hạo Vũ hơi sợ, nhưng khi nghe thấy Lưu Hàm Song nói Nguyên Dương có một cuốn nhật ký6bên trong ghi chép về những tội ác của Phó Vĩ Thần, trong lòng nó hơi nặng nề, nó vội hỏi Lưu Hàm Song: “Làm sao bạn biết Nguyên Dương có cuốn nhật ký? Cậu ấy đã nói với cậu à?”

Lưu Hàm Song gật đầu: “Trước khi cậu ấy xảy ra chuyện đã từng gọi điện thoại cho tôi, nói rằng đời này chúng tôi không thể ở bên nhau được nữa! Tôi hỏi5vì sao? Nhưng cậu ấy chẳng chịu nói. Đến ngày thứ ba sau khi nhận được cuộc điện thoại cuối cùng ấy, tôi nghe tin cậu ấy tự sát! Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, vì sao một cậu trai rực rỡ như ánh nắng mà lại lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình? Nhất định là cậu ấy đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ ở đây nên mới3như thế, vì thế mà tôi cố ý gây chuyện ở nhà, để họ cũng đưa tôi đến đây.”

“Bạn tìm được cuốn nhật ký kia rồi à?”


“Tìm được, khi tôi đến đây ngày thứ hai đã tìm được rồi, vì Nguyên Dương đã từng nói cho tôi biết, ở đây không thể dùng đồ riêng nên cậu ấy giấu nhật ký của mình ở một nơi vô cùng bí mật, như thế mới không bị các giáo viên ở đây phát hiện ra.”

“Bạn vì có thứ kia nên mới mạnh miệng nói như thế về Phó Vĩ Thần?”

Lưu Hàm Song cười gằn: “Tôi xem nhật ký xong thì chỉ muốn giết Phó Vĩ Thần ngay lập tức! Nhưng tôi biết mình quá yếu ớt, cho nên bây giờ tôi phải nhẫn nhịn, chờ đến khi có cơ hội rời khỏi đây, tôi sẽ giao cuốn nhật ký kia cho cảnh sát…”

Bạch Hạo Vũ im lặng một lúc lâu mới nói: “Vậy tại sao bạn lại tìm tới tôi?”

Lưu Hàm Song nhìn chằm chằm vào nó: “Bởi vì tôi thấy được cái bóng của Nguyên Dương ở trên người bạn, tôi không muốn bạn lại giẫm lên vết xe đổ của cậu ấy, biến thành Nguyên Dương thứ hai!”

Bạch Hạo Vũ nghe thế thì đau khổ vùi đầu thật sâu vào trong đầu gối, chuyện mà bản thân không muốn đối mặt nhất, đột nhiên lại bị bóc trần ở trước mặt một người nữ sinh hoàn toàn xa lạ, khiến nó không biết phải đối mặt như thế nào…

Lưu Hàm Song nhìn thấy nét mặt đau khổ của Bạch Hạo Vũ, bèn nhẹ nhàng vỗ lên vai của nó và nói: “Cậu suy nghĩ thật kỹ đi, xem có muốn chạy trốn cùng tôi hay không… Cuối tuần này tôi sẽ thực hiện kế hoạch của mình, trước lúc đó chúng ta không nên gặp nhau.”

Bạch Hạo Vũ nhìn bóng lưng Lưu Hàm Song đi xa, còn mình thì ngồi dưới tàng cây rất lâu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên, nó mới lê tấm thân đau nhức trở về phòng học.

Buổi học hôm đấy hầu như nó không nghe vào đầu được câu nào, không hiểu thầy giáo ở phía trên đang nói cái gì. Trong đầu nó bây giờ toàn là những điều mà Lưu Hàm Song đã nói, mình có nên chạy trốn cùng cô ấy không? Ra ngoài rồi thì đi chỗ nào? Về nhà? Về xong có bị đem trở lại đây không? Nếu mình nói cho người nhà nghe những chuyện mình đã phải chịu đựng, thì bọn họ có tin mình không?

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Bạch Hạo Vũ hết bàng hoàng lại lo nghĩ, một mặt nó rất muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi địa ngục này, nhưng mặt khác lại không biết thoát khỏi đây rồi thì sẽ đi đâu…


Bạch Hạo Vũ cứ ngẩn người như vậy hết một ngày, sau buổi tự học buổi tối, nó muốn nhanh chóng trở về ký túc xá để nghỉ ngơi, nhưng lại bị giọng nói đáng sợ gọi lại: “Bạch Hạo Vũ, thầy Phó gọi cậu đến phòng thể dục!”

Nghe được câu này, Bạch Hạo Vũ như rơi vào hầm băng, lạnh run cầm cập, nó thật sự không muốn lại đi gặp tên ác ma kia, thế là giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn chạy về phía ký túc xá. Bạch Hạo Vũ không tin, chẳng lẽ Phó Vĩ Thần còn có thể chạy vào ký túc xá để bắt nó sao?

Tuy nói như vậy, nhưng Bạch Hạo Vũ vẫn nằm trằn trọc khó ngủ ở trên giường, một mặt nó sợ mình không nghe lời Phó Vĩ Thần, sáng mai ra tập thể dục buổi sáng sẽ bị lão gây khó khăn, mặt khác lại nghĩ về lời đề nghị của Lưu Hàm Song…

Cứ như vậy, nó cũng không biết mình nằm ở trên giường bao lâu, cho đến khi toàn bộ các bạn học cùng phòng đều đã ngủ hết, nó lại chẳng buồn ngủ chút nào. Đột nhiên, Bạch Hạo Vũ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hàng lang.

Lúc đầu nó nghĩ rằng là cô Lưu đi kiểm tra, nhưng lắng nghe một lúc thì phát hiện không phải, bước chân của người này nặng hơn của cô Lưu nhiều, rõ ràng là một người đàn ông! Đương lúc còn đang nghĩ ngợi, Bạch Hạo Vũ nghe thấy cửa phòng ký túc xá của mình bị ai đó mở, phát ra tiếng két két.

Nếu là giáo viên đi kiểm tra, bình thường sẽ cầm đèn pin soi bốn phía trong ký túc xá rồi đóng cửa bỏ đi ngay, nhưng hôm nay hiển nhiên người này không phải là giáo viên kiểm tra, nên lão đẩy cửa bước vào…

Bạch Hạo Vũ đang giả vờ ngủ nghe thấy tiếng bước chân của người kia đi tới gần, trái tim nó lập tức nâng lên tận cổ họng, nó thầm cầu nguyện, hy vọng người này sẽ bước qua giường của mình.

Đáng tiếc nó không được toại nguyện, tiếng bước chân đến trước giường của nó thì dừng lại. Nó cảm giác một ánh mắt hung ác đang nhìn chằm chằm vào mình, giống như sói dữ chực chờ lao vào người mình.


Kẻ kia cũng không bật điện, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu đúng vào người hắn, hình bóng hắn như quỷ Dạ Xoa phản chiếu lên bức tường trước mặt Bạch Hạo Vũ, cũng đánh mạnh vào lòng nó…

Bạch Hạo Vũ đợi một lúc lâu cũng không thấy kẻ kia có ý định rời đi, không còn cách nào khác, nó đành phải chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía gã ác ma ở sau lưng. Thật ra ngay từ đầu Bạch Hạo Vũ đã ngửi thấy mùi của Phó Vĩ Thần nên mới chậm chạp không chịu xoay người lại.

Lúc này Phó Vĩ Thần đang bình tĩnh nhìn Bạch Hạo Vũ, dù lão chẳng hề nói gì, nhưng Bạch Hạo Vũ có thể cảm giác được, lão càng không nói thì càng đáng sợ hơn…

Bạch Hạo Vũ và Phó Vĩ Thần cứ thế nhìn nhau, cho đến khi Phó Vĩ Thần ngoắc ngón tay với Bạch Hạo Vũ, ra hiệu cho nó theo lão ra ngoài. Lúc bấy giờ cơ thể Bạch Hạo Vũ theo bản năng lùi về phía sau, nó không hề muốn ra khỏi ký túc xá vào lúc này.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Phó Vĩ Thần, cả người nó run bắn lên. Nó biết dù mình không đi cùng thì cũng sẽ bị lão kéo đi như kéo Lưu Hàm Song lúc trước, sau đó tìm đủ mọi loại lý do nói nó làm trái với nội quy trường học để tiếp tục tra tấn nó.

Phó Vĩ Thần thấy Bạch Hạo Vũ không nhúc nhích thì ánh mắt càng lạnh hơn, Bạch Hạo vũ thấy thế đành phải ngồi dậy, sau đó chậm chạp đi theo Phó Vĩ Thần ra khỏi ký túc xá nam sinh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui