Bạch Hạo Vũ không muốn trở thành như vậy, nó năn nỉ cô đừng đưa mình đến đó. Nếu như là trước đây, việc nó không muốn làm chỉ cần nói với cô là sẽ không phải làm, nhưng lần này lại không như vậy!
Dù cô của nó đau lòng, nhưng không quyết định thay cha được, nên cuối cùng đành phải đưa nó đến trường học kia.
Lúc đó nó rất giận cha mình,2từ nhỏ đã mặc kệ nó một mình, bây giờ còn đưa nó đến trường học giáo dưỡng kia, để người khác thay cha giáo dục nó, làm như thế cha đúng là thoát được của nợ!
Nhưng oán trách thì oán trách, đi thì vẫn phải đi, lúc đó Bạch Hạo Vũ chỉ nghĩ là, không phải chỉ là quản lý quân sự hóa thôi sao, không sao, mấy tháng nữa sẽ được về5nhà thôi!
Nhưng lúc đến đó, Bạch Hạo Vũ mới biết trường giáo dưỡng mình được gửi đến có tên là Trường đặc huấn thanh thiếu niên Hy Vọng, chuyên giáo dục các thanh thiếu niên có độ tuổi từ bảy đến mười tám tuổi, có hành vi nổi loạn.
Vừa vào trường, Bạch Hạo Vũ có cảm giác hoàn cảnh xung quanh đặc biệt áp lực, không khí rất nặng nề. Hiệu trưởng là một6người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhiệt tình đón tiếp chị Bạch, cũng giới thiệu cho chị ấy nội quy trường học và thời gian nghỉ ngơi.
Bạch Hạo Vũ buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có một lớp đang học thể dục. Đột nhiên, giáo viên thể dục làm một hành động khiến nó rất hoảng sợ, học sinh vừa làm sai động tác sẽ bị giáo5viên thể dục phạt!
Nam sinh kia nghênh mặt tỏ ý không phục, nhưng giáo viên thể dục không nói câu nào đã đánh thẳng vào cần cổ nam sinh kia! Nam sinh đó lập tức ngã xuống đất, sau đó còn bị giáo viên thể dục đạp mấy cái thật mạnh vào người, đến tận khi cậu ta nằm im bất động!
Bạch Hạo Vũ thấy nam sinh kia bị mấy bạn học khiêng đi,3những người khác không có chút phản ứng gì thì thấy sợ hãi… Đúng lúc này cô đã nói chuyện xong với hiệu trưởng, đang chuẩn bị đứng dậy đưa Bạch Hạo Vũ đến lớp điểm danh cùng một nữ giáo viên.
Bạch Hạo Vũ nhìn cô đi ra, lập tức kể chuyện ở trường này có thể phạt đánh học sinh! Cô nó sững sờ, quay lại nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng ôn hòa nhìn Bạch Hạo Vũ nói: “Bạn học Bạch Hạo Vũ, em nhìn thấy giáo viên đánh học sinh ở đâu?”
Bạch Hạo Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chính là thầy giáo dạy thể dục kia, em vừa nhìn thấy thầy ấy đánh một bạn nam!”
“Ồ? Ý em là lớp đang tập thể dục kia?” Hiệu trưởng nghi ngờ hỏi lại.
Lúc này Bạch Hạo Vũ và cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lớp học kia đã không tiếp tục huấn luyện, thay vào người hướng dẫn là một cô giáo dáng người nhỏ nhắn!
“Vừa rồi… vừa rồi rõ ràng là một giáo viên nam!” Bạch Hạo Vũ kinh ngạc nói.
Cô nghiêm túc nhìn nó rồi nói: “Tiểu Vũ, cháu học nói dối từ bao giờ thế hả?”
Lúc này vị hiệu trưởng ôn hòa nói: “Không sao đâu cô Bạch, đa phần học sinh mới nhập học đều tỏ ra phản nghịch, chống cự, chúng sẽ nói dối vài chuyện để người lớn trong nhà đồng ý cho nghỉ học. Tôi tin Bạch Hạo Vũ sau khi nhập học sẽ thay đổi, em nói xem, bạn học Bạch Hạo Vũ…”
Không biết vì cái gì, khi nghe hiệu trưởng gọi mình là bạn học Bạch Hạo Vũ thì nó rùng mình.
Nó nhìn cô lo lắng, nó không hiểu vì sao cha phải đưa mình đến nơi tồi tệ như thế này? Cứ coi như nó là đứa trẻ hư, cũng không đến nỗi phải đưa nó đến chỗ toàn trẻ hư thế chứ?
Mặc dù Bạch Hạo Vũ bài xích nơi này, nhưng nó không ngu, nó biết muốn về nhà trong mấy tháng tới nhất định phải thật ngoan ngoãn.
Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy, buổi tối đầu tiên hôm nó nhập học, hiệu trưởng Thẩm Bác Văn bảo nó sau khi ăn cơm chiều thì đến phòng làm việc của ông ta.
Lúc đầu nó cũng không biết hiệu trưởng Thẩm gọi làm gì, nhưng lúc vào phòng, nó đã hiểu…
Trong phòng còn có cả giáo viên thể dục sáng nay nó nhìn thấy, lúc đó nó cũng giật mình, trong lòng thầm nghĩ có phải là tìm nó để trả đũa không?
Hiệu trưởng Thẩm thấy Bạch Hạo Vũ đi vào, cười nói với nó: “Lại đây, bạn học Bạch Hạo Vũ, để tôi giới thiệu với em, đây là thầy giáo Phó Vĩ Thần, là giáo viên thể dục của trường, hôm nay có phải em nhìn thấy thầy ấy đánh người không?”
Bạch Hạo Vũ đương nhiên biết đây không phải là lúc làm anh hùng, nên vội vàng nói: “Xin lỗi, ban ngày là em nhìn nhầm ạ!”
“Ồ? Chỉ là nhìn nhầm?” Hiệu trưởng Thẩm sầm mặt nói.
Bạch Hạo Vũ thấy ánh mắt của hiệu trưởng Thẩm thì run rẩy, mặc dù nó chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, nhưng cũng có thể nhận ra sự độc ác trong ánh mắt đó. Nó rụt cổ nói: “Vâng ạ, là nhìn nhầm, thật có lỗi với thầy Phó rồi ạ!”
Hiệu trưởng Thẩm lập tức khôi phục lại nụ cười hiền hòa: “Nếu là em làm sai, vậy thì đi theo thầy Phó học nội quy trường đi! Tránh để sau này lại tái phạm…”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, Bạch Hạo Vũ thấp thỏm đi sau lưng Phó Vĩ Thần, nó không biết thầy giáo này có mượn việc công để báo thù riêng hay không? Kết quả, giáo viên này đưa nó đến phòng thể dục, giọng trầm thấp nói với nó: “Tôi biết em không phục, không sao, con người thầy chính là như vậy, nếu học sinh ngoan ngoãn nghe lời, mọi chuyện đều dễ dàng, nhưng nếu không nghe lời, tôi cũng có cách để thu phục!”
Đây là uy hiếp trắng trợn! Bây giờ Phó Vĩ Thần đã nói rõ ràng như thế, Bạch Hạo Vũ còn không hiểu, sau này có thể sống tốt quãng thời gian ở đây sao?
Bạch Hạo Vũ vội vàng nói, mình đã đến đây, nhất định sẽ học tập thật tốt, sớm ngày bỏ nghiện game, trở lại trường học bình thường.
Phó Vĩ Thần lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Vũ: “Thế là tốt nhất… ngày mai có lớp học thể dục, em giúp tôi dọn sạch phòng này đi!”
Mặc dù Bạch Hạo Vũ không rõ Phó Vĩ Thần có ý gì, sao lại gọi nó đến làm việc vớ vẩn này! Nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì, cúi đầu bắt đầu thu dọn.
Làm được gì là làm, Bạch Hạo Vũ không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng nó luôn có cảm giác thầy Phó này vẫn luôn nhìn chằm chằm mình? Nhưng khi nó làm bộ vô thức ngẩng đầu, Phó Vĩ Thần lại đưa mắt nhìn sang nơi khác…
Chẳng lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều? Bạch Hạo Vũ bắt đầu nghĩ linh tinh, lúc này Phó Vĩ Thần nhìn đồng hồ nói: “Được rồi, muộn quá rồi, hôm nay đến đây thôi, em về trước đi!”
Bạch Hạo Vũ như được ân xá, rời khỏi phòng thể dục…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...