Người Tìm Xác

Về sau chuyện này càng truyền đi càng quái dị, siêu thị gần đó nói vào hôm hai tư tháng Chạp, mấy người này có đến chỗ họ mua nguyên liệu nấu lẩu, lúc đó thấy họ vẫn bình thường…

Còn chuyện vụ án đó kết thúc thế nào thì người trong thôn không ai biết. Lý Đồng Quý không hé răng nửa lời, ai hỏi cũng không nói. Thế nhưng nhà có ma thì vẫn là nhà có ma, bây giờ đừng nói là vào đó, đến2người trong thôn buổi tối cũng không dám ra khỏi nhà!

Nghe chú Lê nói xong, tôi khó hiểu: “Nếu đã biết nguyên nhân tạo điềm xấu, sao không thử tìm cao nhân xem ạ?”

Chú Lê bĩu môi nói: “Có thể là Lý Đồng Quý không muốn tốn tiền! Nhà kia trước đây có thể đến ba mươi, bốn mươi vạn, nhưng bây giờ hắn có thắp hương cầu nguyện cũng chưa chắc có người trả hai mươi vạn! Cháu có biết bây giờ muốn tìm cao nhân5đại sư phong thủy tốn bao nhiêu tiền không?”

Tôi không hiểu những chuyện này lắm nên lắc đầu nói: “Không biết ạ!”

Chú Lê cười ha ha nói: “Không có tám vạn, mười vạn thì làm gì mời được ai! Chú nghĩ Lý Đồng Quý không nỡ chi số tiền đó.”


Nghe chú Lê nói vậy, tôi cũng nghĩ khó trách, căn nhà này bây giờ như củ khoai nóng phỏng tay, nếu còn phải bỏ ra mấy vạn đồng, chắc chắn là đau hơn cắt thịt rồi? Nghĩ6thế, tôi cười thầm, vậy cũng đừng trách chúng tôi chiếm tiện nghi của anh ta…

Vài ngày sau, chúng tôi tìm gặp Lý Đồng Quý thông qua công ty môi giới, nói là muốn mua nhà anh ta ở thôn Năm Nhà làm nhà kho, nên muốn đến đó xem trước. Lý Đồng Quý đương nhiên là vui vẻ, lập tức chủ động hẹn chúng tôi đến xem nhà.

Xế chiều hôm đó, chúng tôi đi theo người môi giới và Lý Đồng Quý tới xem nhà…

Vừa đi5vào thôn Năm Nhà, quả nhiên là thôn ở thành phố trong truyền thuyết, xung quanh đều là nhà lầu, hơn nữa còn có mấy khu công nghiệp quy mô vừa và lớn bên cạnh. Chú Lê nhìn quanh mấy nhà trong thôn rồi nói: “Nơi này tuy nhỏ nhưng điều kiện không tồi! Khó trách tại sao trước khi xảy ra chuyện lại có nhiều người trong thành phố đến đây chơi như thế!”

Nghe chú ấy nói vậy, tôi mới cẩn thận quan sát cảnh vật3trong thôn, vẫn còn nhiều dấu vết của các nông trang năm đó, có không ít bảng hiệu vẫn còn, chưa bị dỡ bỏ, có lẽ là đang chờ tới lúc để mở lại!

Trong lúc nói chuyện, xe chúng tôi đã chạy đến một khu nhà vườn ở đầu thôn phía Tây, còn chưa đến đã thấy chú Lê nhíu chặt mày, mặt nghiêm nghị. Tôi lập tức nói nhỏ với chú ấy: “Sao ạ? Tình hình có biến à?”

Chú Lê lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là hung hơn chú nghĩ một chút... nhưng dù sao cũng không ở! Hung thì hung!”

Lý Đồng Quý đã chờ sẵn ở cổng, thấy chúng tôi đến thì lập tức tươi cười chào hỏi, sau đó mở cửa cho chúng tôi.

Đi vào sân mới thấy bên trong rất rộng, một góc có chất đầy bàn, ghế nhựa trước đó dùng để mở nông trang, có điều hầu hết đều đã hỏng không dùng được nữa, có những cái còn có dấu vết bị lửa đốt.

Tôi nhìn mấy cái bàn, không biết cái nào trong đó là cái mà mấy thanh niên ngồi lúc chết…

Tôi và chú Lê nhìn trái nhìn phải, còn Đinh Nhất giống như không quan tâm đến chỗ này, xem ra đối với anh ta, tiền bạc chỉ là rác rưởi!


Lúc này người môi giới tên Tiểu Vương giới thiệu cho chúng tôi về diện tích khu này, các vấn đề khi làm thủ tục sang tên. Đương nhiên, chúng tôi không nhắc tới việc nơi này từng xảy ra án mạng thì Tiểu Vương sẽ càng không chủ động nói tới, Lý Đồng Quý càng không!

Thế là tôi và chú Lê nghe hai người bọn họ ba hoa khoác loác, tung nơi này còn tốt hơn cả Tử Cấm Thành!

Nói hồi lâu, môi giới ra giá ba mươi lăm vạn, chú Lê không lên tiếng, tôi cười phì, sau đó nhìn Tiểu Vương và Lý Đồng Quý: “Phòng này anh có muốn bán không? Ra vẻ với chúng tôi cái gì? Ba mươi lăm vạn, tôi bỏ ra ba mươi lăm vạn mua một ngôi nhà ma làm nhà kho? Anh thấy trên mặt tôi viết hai chữ Ngu Ngốc à?”

Tiểu Vương và Lý Đồng Quý cùng biến sắc, có lẽ mới đầu họ cho rằng chúng tôi không biết gì về chuyện kia! Nhưng bây giờ đã nói rồi, tôi vỗ vai Lý Đồng Quý nói: “Anh Lý, những chuyện xảy ra ở nhà anh, anh hiểu rõ nhất, chúng tôi cũng không muốn nói nhiều, anh ra giá lần cuối, chúng tôi thấy được sẽ mua, không được thì thôi. Dù sao không phải ai cũng ngốc, chấp nhận bỏ tiền ra mua nhà có ma! Anh nói có đúng không?”

Lý Đồng Quý cười xấu hổ nói: “Người anh em này nói đúng lắm, phòng này đúng là trước đó có chuyện, nhưng tôi nghe người môi giới nói anh định dùng làm nhà kho, cũng không ảnh hưởng gì nhiều, hơn nữa... nhỡ đâu lúc nào đó nơi này bị chính phủ thu hồi! Đến lúc đó có thể giá trị không ít đâu!”

Tôi giật mình, chẳng lẽ Lý Đồng Quý cũng biết nơi này sẽ bị quy hoạch ư? Nhưng nghĩ lại thì không đúng! Nhất định là vì muốn tôi mua chỗ này nên nói bậy, nếu như anh ta biết thật thì còn đem đi bán à!

Thế là tôi cười nói: “Nếu đã tốt như thế thì vậy cứ giữ lại đi!” Nói xong, tôi làm bộ quay đi.


Lý Đồng Quý thấy tôi thật sự muốn đi, vội ngăn lại, cười nói: “Chuyện gì cũng từ từ, cứ từ từ, đừng đi vội...”

Lúc này, đến lượt chú Lê lên tiếng: “Chỗ sân này âm khí quá nặng, chúng tôi đứng ở sân đã cảm thấy không thoải mái, đừng nói là vào nhà!”

Lý Đồng Quý vừa nghe thế đã vội cam đoan nói: “Chú cứ yên tâm, chuyện năm đó xảy ra ở ngoài sân, trong phòng không có người thiệt mạng, chắc chắn không có việc gì!”

Chú Lê cười nhìn Lý Đồng Quý: “Có vấn đề hay không thì phải xem mới biết được...” Nói rồi chú đi vào nhà.

Tôi và Đinh Nhất thấy chú Lê đi vào, cũng đi theo. Trong phòng cũng sạch sẽ, nhưng bị chia thành nhiều phòng nhỏ nên có cảm giác như mê cung. Nhưng tôi chưa đi được hai bước đã cảm thấy là lạ! Trong phòng không đơn giản như Lý Đồng Quý nói... Tôi theo cảm giác của mình chậm rãi đi vào trong, đi thẳng đến một gian phòng hình như là nhà bếp.

Trước đây chỗ này là nhà bếp, nhưng bây giờ đã thành phòng để đồ, bên trong chứa đầy nồi bát, bồn chậu của nông trang trước đó. Tôi cẩn thận lách qua những thứ này, đến trước một mặt bàn bằng đá cẩm thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui