Sức của phụ nữ dù sao cũng yếu hơn, cô ấy nhanh chóng bị Đoàn Hải đánh sưng mặt mũi, theo bản năng, Tả Mai Tử chạy đến chỗ làm thịt cá, cầm một con dao nhọn, nói với Đoàn Hải: “Đừng đến đây, anh đi lại đây tôi đâm chết anh!”
Nhưng Đoàn Hải không những lùi về phía sau, mà còn nhào tới cướp con dao trong tay Tả Mai Tử, sau đó chọc vào bụng cô ta. Tả Mai Tử cố gắng chạy về phía cửa, nhưng2chưa được mấy bước đã bị Đoàn Hải kéo lại.
Đoàn Hải lúc đó như bị mất trí, điên cuồng đâm dao vào người Tả Mai, chờ đến khi gã bình tĩnh lại, Tả Mai Tử đã nằm trong vũng máu.
Đúng lúc đó, Trương Vĩ Bình lại đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy đống gia vị vương vãi, còn tưởng là có trộm, nên đi vào trong, cậu ta liền thấy vết máu trên sàn, sau đó đi theo vết máu nhìn thấy thi thể Tả Mai Tử.
Chuyện sau5đó diễn ra như chúng tôi đã biết, Trương Vĩ Bình báo cảnh sát, nhưng sau khi cảnh sát đến lại không phát hiện được gì, bị ông chủ và giám đốc mắng cho một trận. Trương Vĩ Bình cảm thấy oan uổng, rõ ràng cậu ta nhìn thấy một cái xác nữa, sao khi cảnh sát đến lại biến mất?
Nhưng trong lúc cậu ta vẫn không hiểu được, đột nhiên có cảm giác cổ mình bị siết chặt, có người đứng sau lưng ghìm chặt cổ cậu ta!6Trương Vĩ Bình vừa kinh vừa sợ liều mạng giãy dụa, nhưng người đằng sau quá mạnh, cậu ta không thoát ra được, đến cuối cùng từ từ mất đi ý thức, không biết gì nữa.
Mặc dù trong ký ức của Trương Vĩ Bình không nhìn ra ai là người giết cậu ta, nhưng trong khoảng thời gian ngắn có thể dọn dẹp hiện trường và che giấu thi thể Tả Mai Tử thì người đó chỉ có thể là Đoàn Hải, bởi vì gã biết rõ mọi chuyện5trong phòng bếp, mới có thể khôi phục hiện trường trong thời gian ngắn như vậy.
Sau đó, tôi bảo Hàn Đông Sinh hỏi giám đốc Vương, lúc cảnh sát đến đây kiểm tra có mở tủ đông ra không? Nhưng giám đốc Vương nói, bọn họ chỉ kiểm tra xung quanh bể chứa, không ai nghĩ được lại có thi thể giấu trong tủ đông.
Hàn Đông Sinh sau khi nhìn thấy thi thể, bị dọa không ít, liên tiếp lùi về sau: “Báo cảnh sát... Mau báo cảnh sát...”
Sau3đó tôi nói nhỏ sự tình cho chú Lê biết, chú ấy nghe xong lại gần tủ đông nhìn hai xác chết một nam, một nữ, liên tục lắc đầu nói: “Vốn là hai người xa lạ, vậy mà lại chết cùng nhau...”
Sau khi cảnh sát đến, từ trong tủ đông khiêng hai xác chết ra, người nam dĩ nhiên là Trương Vĩ Bình, còn thân phận của Tả Mai Tử chắc cảnh sát cũng không khó để điều tra ra, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Căn cứ vào việc chìa khóa phòng lạnh chỉ có mình Đoàn Hải có, cho nên gã là tình nghi lớn nhất, nhưng khi cảnh sát đến nhà thì gã đã chạy trốn.
Cảnh sát lúc đầu cho rằng đây là vụ án giết người vì tình, nhưng sau khi điều tra, phát hiện hai người này khi còn sống không hề biết nhau, mà Trương Vĩ Bình chẳng qua là xui xẻo chạy vào hiện trường giết người!
Về sau, Hàn Đông Sinh dùng quan hệ để giảm sức ảnh hưởng của chuyện này đến mức nhỏ nhất, dù sao chuyện có người chết trong bếp nếu lan truyền ra ngoài, sau này ai còn dám đến khách sạn ăn cơm nữa! Ngay cả lão Triệu sau này cũng không mời chúng tôi đến nhà hàng Lý Đường Tống Hàn ăn hải sản thêm lần nào khác.
Đương nhiên, Hàn Đông Sinh là người hiểu chuyện, sau đó đã thông qua lão Triệu gửi tiền thù lao đến cho chúng tôi, hơn nữa còn nhiều lần cảm tạ chú Lê đã giúp đỡ. Chú Lê đúng là con cáo già, sau đó còn bày cúng chiêu tài, kiếm thêm của người ta một lần tiền nữa. Đương nhiên, từ đó về sau người trực ca đêm ở khách sạn không còn nhìn thấy bóng ma Trương Vĩ Bình nữa…
Mấy tháng sau, một hôm tôi xem tin tức, thấy có tin Đoàn Hải đã bị cảnh sát bắt được ở một mỏ than ở Tân Cương, gã thành thật khai báo việc đã giết hại vợ mình là Tả Mai Tử và Trương Vĩ Bình.
Lúc đó trên mạng rất nhiều người bình luận, gã kích động giết người, chắc sẽ không phải chịu án tử hình. Nhưng tôi lại nghĩ không phải vậy, lúc gã giết vợ có thể là do kích động, nhưng khi giết Trương Vĩ Bình chắc chắn đã có mưu tính trước. Một người đàn ông lòng dạ độc ác như thế, bị bắn chết vẫn còn là nhẹ nhàng!
Trong khoảng thời gian này, cũng không hiểu sao chúng tôi lại nhàn kỳ lạ, ngay cả khách đến nhờ chú Lê xem phong thủy đã ít lại càng ít. Xem ra hiện giờ mọi người đều an cư lạc nghiệp, không có chuyện bực mình gì cần tìm đến chúng tôi.
Nhưng không có việc thì không có tiền, mấy ngày nay không kiếm được tiền trong lòng tôi bắt đầu khó chịu. Mặc dù bây giờ tôi tốt xấu gì cũng được coi là phú ông trăm vạn, nhưng chỗ đó cách mục tiêu của tôi còn xa lắm!
Thế là tôi bàn bạc với chú Lê, giúp tôi tìm một ngôi nhà ma giá rẻ để mua! Nhưng chú Lê trợn mắt nhìn tôi: “Cháu không đọc tiểu thuyết kinh dị à, nhà ma thì có, nhưng nếu cháu mua để ở, thì giống như nhà bây giờ, chú có thể giúp cháu trấn hung. Nhưng nếu để bán, thì chú khuyên cháu thôi đi! Dù phòng đó có Trương Thiên Sư tái thế làm phép, muốn bán cũng không dễ đâu! Lúc đó lại tự lấy gạch đè tay mình!”
Tôi hơi thất vọng nói: “A? Ai... cháu còn tưởng đó là cách phát tài chứ.”
Chú Lê thấy tôi tỏ vẻ đau khổ thì cười nói: “Mới có mấy ngày không kiếm được tiền, đã sốt ruột như thế? Mắt cháu chỉ thấy tiền thôi à?
Tôi cười ha ha nói: “Chú một mình ăn no, cả nhà không đói bụng, cháu còn phải nuôi cả nhà mà!”
Chú Lê trừng tôi nói: “Chỉ toàn nói xạo, tên nhóc nhà cháu thì phải nuôi ai!”
Tôi lập tức nói láo: “Cháu phải nuôi chị mà!”
“Chiêu Tài bây giờ đã có bác sĩ Triệu nuôi, liên quan gì đến cháu!”
Tôi không phục: “Thế thì cháu còn có Kim Bảo! Chú không biết thức ăn chó đắt thế nào đâu?”
Chú Lê bị tôi chọc cười, đưa tay chỉ Tiểu Hắc: “Vậy chú cũng có Tiểu Hắc đấy? Cháu biết miệng nó ăn thế nào không?”
Tiểu Hắc đang ngủ trên bờ tường đột nhiên nghe thấy người gọi tên nó, bực bội kêu một tiếng.
Tôi nhìn qua con mèo lười kia: “Nó ấy ạ? Nó có thể ăn bao nhiêu ạ? Nói đi nói lại cháu vẫn tiêu nhiều hơn!”
Chú Lê thấy tôi bị tiền đánh bại, nên nói nhỏ: “Thật ra chú biết một ngôi nhà, nhà này có ma, mặc dù mua vào cũng không tăng bao nhiêu giá trị, nhưng chú từng xem phong thủy mảnh đất đó, trong vòng ba năm, chắc chắn sẽ phát triển xây dựng rầm rộ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...