Người Tìm Xác

Tuy chủ nhiệm Lưu thử thuyết phục những người này, để tất cả cùng góp chút sức lực là có thể cứu một mạng người, nhưng từ ngày hôm qua trong điện thoại mọi người đã biết được tin tức động đất, trong lòng mỗi người đều hoảng sợ, tất cả mọi người đều là dân bị nạn, ai có thể cứu ai đây?

Nhưng chủ nhiệm Lưu lại vẫn rất kiên trì nói với mọi người: “Chúng ta bất kể là du khách hay là nhân viên làm việc ở khu du lịch, hiện2giờ đều bị một trận thiên tai nhốt ở đây, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, trợ giúp mỗi một người may mắn còn sống sót ra ngoài! Chúng ta không có đường lui, đường đi ra ngoài chỉ có một lối, mỗi một người góp một phần sức là có thể cứu được một mạng người mà! Đây là công đức lớn biết bao nhiêu!”

Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo hết mình của chủ nhiệm Lưu, mọi người rốt cuộc cũng đồng ý đưa Lý Tú Anh cùng đi, công nhân trong5đội thi công lúc trước may mắn còn sót lại vài người, họ dùng ván gỗ rơi rớt chung quanh làm một cái cáng đơn giản cho Lý Tú Anh, sau đó đắp cái chăn bông in hoa dính máu lúc nãy cô nằm lên trên người.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả xong, cáng của Lý Tú Anh đã được mười mấy người đàn ông trong đám người còn sống khiêng lên…

Thế nhưng khi mọi người đi xuống dưới lại phát hiện, đoạn đường này ngày thường đi không đến ba mươi phút là6hết, hôm nay thật là quá khó đi! Dưới chân rất nhiều đá vụn, dù là người không mang gì hết đi cũng mất sức, đừng nói đến phải khiêng cáng!

Còn chưa đi bao xa, trời bắt đầu đổ mưa, dưới chân vốn là đá vụn khó đi, hiện giờ lại bắt đầu trở nên vừa ướt vừa trơn! Tiếp theo có mấy người trượt chân té xuống đất nên bị trẹo.


Dần dần, bắt đầu có người oán giận Lý Tú Anh quá nặng, trọng lượng của bản thân cô cộng thêm cáng và5chăn bông bị nước mưa làm ướt nhẹp, tổng cộng đã vượt qua 150 kg.

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu rút tay, ngay từ đầu mọi người vẫn còn mỗi người vươn một bàn tay, sau số người còn lại không thể không nâng cáng lên vai, nhưng mỗi bước đi vẫn còn rất khó khăn.

Sau lại xảy ra vài lần dư chấn quy mô khác nhau, nhìn thấy phía trước phía sau đá tảng rầm rập rơi xuống, không ít người đều đẩy cáng ra tự mình đi trước. Nhìn cả đám3người đều ném mình xuống tự chạy trốn, trong lòng Lý Tú Anh càng ngày càng lạnh, nhưng cô cũng bất lực.

Bởi vì đối mặt với sự lựa chọn sống hay chết, đại đa số người nghĩ đến đầu tiên vẫn là làm sao để tự bảo vệ mình, mà không phải xả thân cứu người. Cứ như vậy, cáng khiêng Lý Tú Anh ở trong mưa cứ đi rồi ngừng, ngừng rồi lại đi…

Càng ngày càng nhiều người bỏ chạy trước, số người còn lại cũng càng ngày càng ít, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chủ nhiệm Lưu và ba công nhân của đội thi công, còn có hai cặp vợ chồng già xấp xỉ trên năm mươi tuổi. Họ như vậy, không cần người khác giúp mình đi xuống cũng đã là kỳ tích, làm sao có thể khiêng được cáng của Lý Tú Anh chứ?

Về sau chủ nhiệm Lưu thật sự là mệt đến đi không nổi, đành phải để hai đôi vợ chồng già đi trước, đừng trì hoãn trên đường mất công lại xảy ra chuyện gì! Lúc này trời mưa càng lúc càng lớn, vì thế chủ nhiệm Lưu quyết định khiêng Lý Tú Anh đến đình hóng gió phía trước nghỉ ngơi đã, sau đó lại tính tiếp.

Ngày thường chủ nhiệm Lưu cũng không hay làm việc gì tốn sức, đây là lần đầu tiên ra sức nhiều như vậy, chờ đến khi ông và ba công nhân khiêng được Lý Tú Anh đến đình hóng gió thì ngồi trên đất thở dốc.

Mấy người họ dựa vào đình hóng gió nghỉ ngơi cả buổi cũng chưa lại sức, trong lòng Lý Tú Anh biết, mình đã là trói buộc của họ, nhưng cô thật sự sợ hãi họ sẽ bỏ lại mình, vì thế liên tục nói với họ: “Chủ nhiệm Lưu ơi! Mọi người đừng bỏ lại tôi! Nhà tôi còn có đứa con trai đang học tiểu học còn phải nuôi! Tôi không thể chết được!”

Nhưng không ngờ cô vừa mới dứt lời, một công nhân tức giận nói: “Nhà cô có con phải nuôi? Chứ nhà ai không có hả? Nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ mấy người chúng tôi đều phải chết cùng cô ở đây! Muốn khiêng các người khiêng đi, tôi không khiêng nữa!”

Công nhân này nói xong đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị chủ nhiệm Lưu ngăn lại: “Anh không thể đi! Giờ anh đi rồi, chúng tôi không có cách nào khiêng cô ấy đi xuống!”


Không ngờ gã công nhân kia hất mạnh tay của chủ nhiệm Lưu ra: “Ông không quản được tôi, tôi muốn đi thì đi! Cứu người cũng phải lượng sức mà làm! Dựa vào cái gì mà muốn tôi ở lại chôn cùng với cô ta!”

Chủ nhiệm Lưu bị gã nói cho sửng sốt, không biết nên phản bác như thế nào, công nhân kia thừa thế không thèm quay đầu lại mà đi mất. Lòng Lý Tú Anh hoàn toàn lạnh lẽo, vừa rồi bốn người khiêng đã rất vất vả, huống chi giờ còn ít đi một người?

Vài người đang nhìn theo bóng dáng công nhân kia không biết làm sao, lại thấy cách đó không xa đột nhiên xảy ra sạt lở núi quy mô nhỏ, mà công nhân bỏ đi kia vừa lúc bị một tảng đá bên trên rơi xuống đập trúng, lập tức bẹp đầu.

Cảnh này quá mức thảm thiết, đánh mạnh vào lòng mỗi người trong đình hóng gió, họ đều hiểu tiếp tục như vậy chỉ có một đường chết, ai cũng không ra ngoài được. Lý Tú Anh đã cảm thấy mấy người này sẽ lập tức bỏ mặc mình, vì thế cô đau khổ cầu xin chủ nhiệm Lưu đừng bỏ lại.

Lúc này chủ nhiệm Lưu nhìn thời gian, sau đó vẫn quay đầu nói với Lý Tú Anh câu nói đó: “Tôi xin lỗi, giờ chúng tôi thật sự không có cách nào đưa cô theo, so với việc cùng chết ở đây, còn không bằng chúng tôi đi xuống tìm người lên cứu cô, có lẽ sẽ còn đường sống…”

Lý Tú Anh biết lúc này cầu xin đã vô dụng, đành phải gật đầu nói: “Vậy mọi người nhanh quay lại, một mình tôi ở đây rất sợ…”


Nhìn bóng dáng ba người chủ nhiệm Lưu, lòng Lý Tú Anh tràn đầy tuyệt vọng, sâu trong nội tâm cô hy vọng mình cũng có thể đi cùng bọn họ, nhưng cái chân này đừng nói là đi, muốn ngồi dậy cũng đau thấu tim gan.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lý Tú Anh cảm thấy giống như mình đã ở trong đình hóng gió này cả một thế kỷ, nghe trên mái đình hóng gió bị đá từ phía trên rơi xuống vang lên bốp bốp, trái tim cô cũng theo đó mà run rẩy…

Sau lại vài lần dư chấn, Lý Tú Anh có thể cảm giác được rõ ràng mái đình hóng gió này đung đưa ngày càng mạnh, mặt trên mái ngói đong đưa càng ngày càng dữ dội, mỗi một phút đồng hồ cô nằm bên dưới đều vô cùng giày vò.

Ban đầu, Lý Tú Anh tin chắc chủ nhiệm Lưu bọn họ chắc chắn sẽ dẫn người quay lại, sau lại từ từ nghi ngờ có phải họ có chuyện gì vướng chân trên đường hay không, đến cuối cùng bắt đầu oán trách mỗi người bỏ lại mình mà đi…

Cả quá trình giày vò này kéo dài rất lâu, khi oán hận của Lý Tú Anh đạt tới cực hạn, một cơn dư chấn quy mô lớn bất ngờ ập tới, cuối cùng đã kết thúc tính mạng của Lý Tú Anh. Cô ấy trơ mắt nhìn gạch ngói trên đầu bị động đất làm sụp, đá vụn, gạch ngói, vật liệu gỗ nháy mắt tất cả đều đè trên người cô.

Lý Tú Anh vốn là vì mất máu quá nhiều nên cơ thể rất yếu ớt, bị đè ở phía dưới không động đậy được chút nào. Cứ như vậy, cô ấy bị đè dưới đống gạch ngói đau khổ giãy giụa hai ngày, đến cuối cùng miệng vết thương nhiễm trùng mà chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui