Người Tìm Xác

Diệp Dung mang thai tháng thứ tư thì bị sinh non ngoài ý muốn, nhưng Đinh Tử Giang chưa hề có một câu quan tâm, còn chỉ trích vợ không cẩn thận, cuối cùng Diệp Dung quá đau lòng, chủ động đề nghị ly hôn với Đinh Tử Giang.

Sau khi2ly hôn, Diệp Dung rời quê, nhưng Đinh Tử Giang lại hối hận không thôi, biết mình đã phụ người vợ yêu mình tha thiết. Đáng tiếc, tình này đã qua, tình yêu dù tươi đẹp đến đâu khi xuất hiện vết rách sẽ rất khó để quay lại.

Cho dù5về sau Đinh Tử Giang đã tái hôn, có hai người con gái, nhưng sâu trong đáy lòng ông ta vẫn mãi yêu người vợ trước Diệp Dung.

Một bên là người đã cùng mình sinh con dưỡng cái, một bên là người phụ nữ mình yêu đã vĩnh viễn mất6đi, Đinh Tử Giang cảm thấy mình đã phụ lòng cả hai người phụ nữ ấy.

Sau này, ông ta lấy danh nghĩa cho con đi học, đưa vợ và con gái ra nước ngoài, còn mình lẻ loi làm việc ở mỏ than, chuyên tâm vào công việc.

Hôm xảy ra5chuyện, Đinh Tử Giang nằm trong ban lãnh đạo cấp cao, đưa theo mấy thành viên của tổ công tác xuống hầm điều tra tai nạn. Lúc đầu mọi chuyện đều bình thường, các tổ viên sau khi điều chỉnh dụng cụ, bắt đầu thu thập số liệu, Đinh Tử3Giang đột nhiên phát hiện sắc mặt của nhân viên an ninh Tống Vĩ trắng bệch đáng sợ.

Phản ứng đầu tiên của ông ta lúc đó là có lẽ thân thể của Tống Vĩ không thoải mái. Nhưng ông ta vừa định đi đến hỏi thăm Tống Vĩ lại đột nhiên thấy thân thể Tống Vĩ bị một ngoại lực nào đó kéo về phía sau.


Sau đó Tống Vĩ hai chân bay lên khỏi mặt đất, thân thể xoay vòng. Có lẽ do bản năng, cho nên cuối cùng Tống Vĩ dùng hai tay cố gắng bám lại thanh gỗ ở vách hầm.

Nhưng cảnh tiếp theo càng dọa người hơn, vì trong nháy mắt, thân thể và cánh tay của Tống Vĩ bị rời ra! Một cảnh này quá đáng sợ, khiến Đinh Tử Giang sợ hãi theo bản năng lùi lại phía sau.

Nhưng vừa lui về phía sau lại phát hiện, hai chân mình tê dại, giống như không thể di chuyển. Ông ta cúi đầu nhìn xuống, nhưng tất cả đều bình thường! Không có chỗ nào không đúng?

Không ngờ, lúc ông ta ngẩng đầu lên định cầu cứu đồng nghiệp thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một thứ giống như con trăn, toàn thân đều là động vật nhuyễn thể sền sệt, thân mình to như quả bóng rổ.

Mà động tác của thứ kia lại rất nhanh, chỉ thấy nó nhanh như chớp hút về phía một đồng nghiệp, làn da người này trong nháy mắt chuyển thành màu xám xanh, giống như tất cả huyết dịch trong người đã bị con vật kia hút khô.

Đến bây giờ, Đinh Tử Giang mới nhìn rõ, sau lưng mỗi người trong hầm đều bị vật kia hút vào! Đương nhiên cũng bao gồm cả ông ta…

Tiếp đó, Đinh Tử Giang thấy trước mắt tối đen, tất cả ký ức dừng lại ở đây. Chờ đến khi tôi tỉnh hồn lại, phát hiện mồ hôi đầy đầu. Thứ vừa xuất hiện trong ký ức của Đinh Tử Giang thật đáng sợ! Nói một cách đơn giản nó như vô số xúc tu lớn của Bạch tuộc!

Chú Lê thấy sắc mặt tôi khó coi, vội hỏi tôi đã nhìn thấy cái gì mà sợ đến thế? Tôi kể cho họ nghe những gì đã thấy trong ký ức của Đinh Tử Giang, kết quả mặt ai cũng biến sắc.

Một lát sau, chú Lê mới âm trầm nói: “Trong truyền thuyết Mông Cổ cổ đại, có một loại nhuyễn trùng tử vong, thân dài, khổ người lớn, những nhuyễn trùng này thường sinh sống ở dưới đất, nhưng cũng thường xuyên lên mặt đất săn mồi. Bọn chúng thường xuyên săn giết người chăn nuôi lạc đà và dê bò. Theo truyền thuyết, loại nhuyễn trùng này săn mồi theo quần thể, đến nơi nào là cả người và vật đều không còn, cho đến nay chưa từng có ai gặp loại nhuyễn trùng tử vong này mà còn sống! Theo như cháu miêu tả loại động vật nhuyễn thể kia, rất có thể chính là nhuyễn trùng tử vong…”

Nghe chú Lê nói đáng sợ như vậy, tôi có chút hối hận vì đã nhận việc này! Oán linh còn chưa xong đâu? Giờ đột nhiên còn xuất hiện thứ dọa người như vậy nữa?

La Hải cũng đã từng nghe nói đến loại nhuyễn trùng này, theo như anh nói vật kia có thể phun nọc độc, người bị dính phải chắc chắn chết, hơn nữa độc đó còn có thể ăn mòn kim loại.


Tôi không nhịn được cười phá lên: “Tôi cảm thấy mấy cái truyền thuyết về nhuyễn trùng đều có một lỗ hổng lớn, nếu quả đúng như truyền thuyết, phàm là gặp phải nhuyễn trùng đều không có ai sống sót, vậy những kỹ năng này của nhuyễn trùng làm sao mọi người biết rõ như vậy?”

Chú Lê và La Hải nghe tôi nói đều ngẩn người, sau đó nghĩ cũng thấy đúng.

Đinh Nhất vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng nói với chú Lê: “Mặc kệ thứ này lợi hại đến mức nào, thích ăn thịt người là chắc chắn rồi, nếu như chúng ta xuống mỏ, không có vũ khí chắc không được! Cảnh sát cũng không dám đi xuống chịu chết chứ đừng nói dân chúng bình thường như chúng ta!”

La Hải liên tục lắc đầu nói: “Bây giờ súng cũng không dễ kiếm, không giống như trước kia!”

Không ngờ bí thư Vương lại nói: “Có súng! Trong mỏ than của chúng tôi có! Nhưng không nhiều, chỉ có một khẩu, ở chỗ bảo vệ.”

“Súng loại gì?” Đinh Nhất hỏi.

“Súng ngắn.”

Đinh Nhất nghe xong khoát tay nói: “Vậy không dùng được, lắp đạn quá chậm, tốc độ vật kia nhanh kinh người, chắc chắn phải là súng liên thanh mới được!”


Chuyện này cũng làm khó bí thư Vương, bây giờ đừng nói là người bình thường, đến cảnh sát bắn một phát súng cũng phải viết báo cáo, anh bảo bí thư mỏ than đi đâu kiếm ra món đồ kia!

Sau đó chú Lê bảo chúng tôi về nhà khách, gọi điện cho người thuê, kể tình huống hiện tại cho đối phương biết, dù sao cũng là chúng tôi xuống dưới đất, nếu có bắn loạn cũng không ảnh hưởng đến người dân bình thường, cho nên chắc chắn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề vũ khí cho chúng tôi, nếu không chúng tôi không thể tùy tiện xuống hầm.

Đối phương cuối cùng cũng đồng ý cấp vũ khí cho chúng tôi, nhưng cũng cảnh cáo trước, thứ này chỉ được mang xuống hầm, lên trên phải lập tức trả lại! Tuyệt đối không được có điều gì sơ suất.

Chú Lê nghe đối phương đồng ý cung cấp súng, nhiều lần tỏ ý rõ ràng: “Điều này anh cứ yên tâm, chúng tôi cầm thứ này cũng vô dụng, mang theo xuống dưới đó là để phòng thân, nếu không có chỉ sợ có xuống mà không có lên!”

Sau khi đã an bài thỏa đáng, kế hoạch là sáng ngày mai chúng tôi xuất phát, thứ chúng tôi muốn vừa rồi sẽ có người chuyển đến miệng hầm mỏ trước khi chúng tôi xuất phát. Tôi và chú Lê sẽ không dùng súng, cho nên ngày mai hỏa lực phòng ngự chủ yếu là La Hải và Đinh Nhất, nhiệm vụ lớn nhất của tôi và chú Lê là tự đảm bảo an toàn cho mình.

Buổi trưa, bí thư Vương làm tiệc khoản đãi bốn người chúng tôi. Tôi nhìn một bàn toàn đồ ăn, được lắm!

Đúng như đêm qua ông ta nói, đều là đặc sản miền núi. Cái gì mà Phi Long canh, thịt hươu nướng, thịt thỏ rừng kho tàu, thịt lợn rừng xào lăn, nấm đầu khỉ hầm, nấm tùng xào ngũ sắc, mầm tỏi xào, tổ ong xào thịt… Đương nhiên, còn nhiều món tôi chỉ biết ăn rất ngon, nhưng không biết tên là gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui