Tôi gật đầu, sau đó nhìn bác sĩ Triệu trong phòng khách, thầm nghĩ khó trách lúc Chiêu Tài hôn mê, bác sĩ Triệu đã quan tâm đến chị ấy như vậy, là do anh ấy cảm thấy đồng mệnh tương liên với Chiêu Tài đây mà!
Biết được khúc mắc của bác sĩ Triệu,2tôi quyết định về sau sẽ nói đùa có chừng mực với anh ấy! Không ngờ lão Triệu này giấu kỹ thật, nhìn bề ngoài hoàn toàn không hề nhận ra anh ấy là người bị tổn thương tâm lý.
Thật ra lúc ấy tôi muốn nói với Chiêu Tài là, chẳng lẽ hai người5không biết em đang làm gì à? Nếu hai người nói, tôi có thể không giúp ư? Nhưng do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bỏ qua, bởi vì tôi sợ sẽ tự làm mình bẽ mặt như lần trước.
Buổi tối về đến nhà, tôi kể chuyện của lão Triệu cho Đinh Nhất, anh6ta nghe xong cũng gật đầu nói, lão Triệu mệnh cứng, duyên mỏng với thân nhân, cũng may Chiêu Tài có nội đan của bà nội Hồ bảo vệ nên họ hẳn là có thể sống cùng hai mươi năm.
Nghe anh ta nói thế, tôi không khỏi lại bắt đầu lo lắng đến chuyện5hai mươi năm sau, Đinh Nhất thấy tôi u buồn thì vỗ vai nói: “Được rồi, chuyện hai mươi năm sau lận, giờ cậu đã bắt đầu suy nghĩ có mệt không hả! Vẫn nên lo xem sống cùng chị ấy hai mươi năm này như thế nào đi được không!”
Tôi bất đắc dĩ3gật đầu, không suy nghĩ miên man nữa.
Giữa trưa hôm nay ăn lẩu ở nhà chú Lê, chú ấy nói với tôi tiền công lần trước đi Nhật Bản đã chuyển vào tài khoản rồi, tôi bèn hỏi chú chuyện đó thế nào rồi? Vụ kiện có thắng không?
Không ngờ chú Lê lại lắc đầu nói: “Tạm thời còn đang chống án, dù sao cũng rất phiền phức. Cũng may nhà họ có tiền, càng may mắn hơn chính là người còn sống. Tuy nhiên nghe nói loại kiện tụng xuyên quốc gia này rất phiền phức! Chú chẳng hiểu sao bây giờ người Trung Quốc cứ thích ra nước ngoài chơi như vậy chứ? Không phải nước mình có rất nhiều chỗ chơi à?”
Tôi ăn đầy một miệng thịt dê, sau đó thì thầm: “Chú không hiểu đâu! Bây giờ người ta thích ra nước ngoài chơi là vì họ cảm thấy lúc kể sẽ rất hãnh diện. Ví dụ cháu hỏi chú nhé, gần đây chú đi đâu chơi thế? Chú nói chú đến núi Phú Sĩ ngắm tuyết! Nói thế nghe thật oách nhé, nếu chú nói chú đến hồ Bạch Dương câu cá! Thế có phải là đã rớt mất mấy hạng không?”
Chú Lê nhấp ngụm rượu nhỏ, sau đó khinh thường nói: “Còn đi núi Phú Sĩ ngắm tuyết gì chứ, hồ Bạch Dương có muốn chú cũng không đi, đi thẳng ra ngoại thành tìm một cái hồ hoang dã để câu cá, vừa yên tĩnh vừa thoải mái, tốt biết bao nhiêu!”
Tôi giơ ngón tay cái lên: “Đúng vậy, vẫn là chú có giác ngộ cao, bằng không ngày mai chúng ta đi luôn nhé?”
“Đi thì đi! Nói rồi đấy, ngày mai 5 giờ tới đón chú!” Chú Lê ngà ngà say nói.
Lúc đó chúng tôi đều cho rằng chú Lê nói lúc say thôi, ai ngờ sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ, chúng tôi đã nhận được điện thoại của chú Lê, sau đó một đám còn đang ngái ngủ đi tới nhà chú ấy.
Chú Lê vừa thấy chúng tôi một đám mang bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ thì cười nhạo: “Mấy người trẻ tuổi các cháu ấy! Vậy mà còn không bằng một lão già khú đế như chú!”
Đôi khi tôi vẫn rất bội phục sức sống của chú Lê, người cũng hơn năm mươi rồi mà mỗi ngày còn có thể cùng chúng tôi lên núi xuống biển, thật là không phục không được.
Xuống xe, tôi hít thật sâu bầu không khí chung quanh, khỏi nói, đúng là rất tươi mát. Lão già này có chỗ tốt như thế mà không nói sớm, lại cứ lén tự đi!
Tôi và Đinh Nhất đều không phải người đam mê câu cá gì, còn chú Lê, nghe nói trong nhà ông ấy chỉ tính mỗi cần câu thôi đã có hơn mười cái, tương đương với việc rất thành thạo câu cá đấy! Cho nên lần này vài dụng cụ câu cá mà tôi và Đinh Nhất dùng cũng đều là chú ấy chuẩn bị, đoán chừng đều đã từng là những thứ cũ chú thích, giờ đã thất sủng.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, hai chúng tôi học theo chú Lê cùng nhau bắt đầu câu cá. Nhưng nói thật, câu cá là một việc khảo nghiệm sự kiên nhẫn, giống như tôi, còn chưa ngồi đến ba phút đã bắt đầu mơ màng sắp ngủ rồi!
Đang lúc tôi gà gật sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy có người nói bên tai: “Cứu tôi với… Cầu xin anh mau cứu tôi với!”
Tôi giật mình đứng bật dậy, sau đó sợ hãi nhìn xung quanh, không ngờ lại nghe chú Lê nói: “Cắn câu rồi!” Sau đó nhanh chóng nhấc cần câu cá từ trong nước lên, một con cá kỳ quái đen bóng bị chú kéo mạnh ra khỏi mặt nước…
Khi chú Lê nhìn thấy con cá mà mình câu lên này cũng ồ một tiếng, xem ra chú cũng cảm giác con cá này có vẻ kỳ lạ. Nhìn thấy con cá lạ bị chú ấy ném xuống đất, tôi vứt phăng luôn giấc mơ kỳ lạ vừa rồi, sau đó chăm chú nhìn con cá trên mặt đất.
“Chú Lê, đây là cá gì ạ? Sao cháu chưa từng thấy nhỉ?” Vẻ mặt tôi ngờ vực hỏi.
Chú Lê nhìn chằm chằm con cá dưới đất cả buổi, cũng không nói lên được là giống cá gì, chỉ thấy con cá này đang liều mạng giãy giụa trên cỏ, giống như không muốn chết sớm như vậy.
Tôi nhìn con cá, vốn định buổi tối có thể có canh cá uống, lại thấy chú Lê chậm rãi gỡ móc câu trong miệng con cá xuống, sau đó thả con cá về lại trong nước…
“Ấy! Chú Lê, sao lại thả cá đi?” Tôi khó hiểu hỏi chú.
Chú Lê nhíu mày nói: “Cá đó không thể ăn.”
Tôi vừa nghe chú nói không thể ăn thì vội hỏi: “Có độc ư? Không phải chỉ có cá nóc mới có độc sao? Nhưng cháu thấy con cá kia cũng không giống cá nóc mà?”
Chú Lê lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm theo hướng con cá bơi đi và nói: “Đi, đuổi theo nó!”
Thế này làm tôi càng giật mình thêm, đuổi theo ai? Chú Lê bảo chúng tôi đuổi theo một con cá bơi trong nước, ai có thể đuổi kịp chứ? Nhưng lúc đó chú Lê đã buông cần câu xuống, bám sát con cá đang bơi đi…
Bây giờ tôi mới phát hiện, con cá này đúng là kỳ lạ! Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy bề ngoài của con cá là lạ, nhưng bây giờ thấy nó còn có chỗ càng kỳ lạ hơn! Những con cá giống vậy nếu vừa tìm được đường sống, chắc chắn sẽ liều mạng bơi sâu xuống dưới nước!
Nhưng con cá này lại cứ chậm rì rì bơi dọc bờ, thậm chí đôi khi còn dừng lại, như là đang chờ chú Lê! Cứ như vậy, ba chúng tôi đi theo con cá lạ kia thật lâu, đến tận khi phía trước xuất hiện một vùng cỏ lau rộng lớn, lúc này thấy con cá lạ ấy chui vèo vào giữa đám cỏ lau rậm rạp…
Cùng lúc đó, đầu tôi ong lên ngay, tiếp theo trước mắt tôi tối sầm, sắp đâm đầu ngã quỵ xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...