Hiện giờ đã tìm được dây dẫn nổ, một người có thể vì tình yêu mà rời khỏi nhà, thì chứng tỏ trong lòng anh ta tình yêu mới là thứ quan trọng nhất, tiếp theo có lẽ tôi nên tìm kiếm một vài đồ vật có liên quan đến tình yêu ở trong phòng của Ngô Duệ…
Nhưng tôi tìm mãi mà vẫn không thu hoạch được gì, điều này khiến tôi vô cùng tò mò, rốt cuộc là ai đã gõ lên cánh cửa trái tim bị phủ bụi hơn hai mươi mấy năm của Ngô Duệ?
Nhưng giáo sư Thẩm lại nói là bà ấy không thể nhớ được, bởi vì lúc ấy bọn họ cũng không để chuyện đó trong lòng, ai mà ngờ được chính bởi vì chuyện này mới khiến con trai họ bỏ nhà ra đi?
Tôi chẳng biết làm gì hơn là ngồi trên giường của Ngô Duệ, nhìn quanh đánh giá cách bài trí trong phòng, xem thử tôi còn bỏ sót chỗ nào hay không… Đột nhiên, tôi bỗng nghĩ đến nơi tôi thường giấu những “cuốn truyện nhỏ” khi tôi còn học cấp ba, không biết Ngô Duệ sẽ cất giấu cái gì ở nơi đó?
Nghĩ thế nên tôi bèn nằm rạp người xuống đất, nhìn vào trong gầm giường, thấy bên trong rất sạch sẽ, ngay cả một chút bụi cũng không có. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, mà đưa tay lục lọi vào trong ván giường…
Đột nhiên, ngón tay của tôi chạm phải vật gì đó, những ký ức thuộc về Ngô Duệ như đoạn phim lướt qua trong óc tôi! Xem ra Ngô Duệ thật sự không còn sống nữa.
Sau đó tôi dùng sức giật ra được một quyển nhật ký được bọc kỹ trong cái túi nhựa và được cố định bằng băng dính lên tấm ván dưới giường. Tôi không cần mở ra nhìn cũng biết, bên trong chỉ đơn giản là phàn nàn việc cha mẹ quá nghiêm khắc và khó hiểu, còn có cả tình yêu và ước ao hướng tới cuộc sống mới của Ngô Duệ…
Nhưng tất cả những cái này đối với tôi đều không quan trọng, bởi vì tôi đã cảm nhận được tàn hồn của Ngô Duệ ở trên cuốn sổ này, anh ta thật sự đã chết rồi, mà còn chết rất thê thảm.
Thì ra lúc trước, khi Ngô Duệ chạy đến Thâm Quyến chưa được hai năm, xí nghiệp quốc doanh mà anh ta đang làm việc bởi vì hiệu quả kém nên bắt đầu thi hành cải cách thể chế, tổ chức lại tài sản, có rất nhiều công nhân viên chức phải đối mặt với chuyện bị cho thôi việc.
Nhưng theo lý thuyết mà nói, một sinh viên mới vào xí nghiệp chưa đến hai năm như Ngô Duệ sẽ được giữ lại, cho nên lúc đó Ngô Duệ cũng không có tên trong danh sách những người bị sa thải. Nhưng khi ấy Thâm Quyến đang mở ra thời kỳ đầu cải cách, rất nhiều người đi biển làm ăn, nếu làm tốt thì một năm kiếm được hai, ba mươi vạn là chuyện bình thường.
Ngô Duệ thấy thế thì động lòng, anh ta nghĩ cho dù mình có ở lại đơn vị chịu khổ mấy năm lên được lãnh đạo trung tầng, thì tiền lương một năm cũng chỉ được mấy vạn thôi, làm sao được bằng đi biển làm ông chủ? Hơn nữa khi ấy nghỉ việc còn được trợ cấp một khoản phí, anh ta nghĩ sẽ dùng số tiền kia làm vốn, xuống biển làm ăn!
Trong lòng Ngô Duệ đã có quyết định nên dù ở thêm trong đơn vị một ngày cũng không chịu nổi! Anh ta liền chủ động xin thôi việc. Lúc đó lãnh đạo còn thấy rất khó hiểu, những người khác đều khóc lóc ầm ĩ không muốn nghỉ việc, tại sao Ngô Duệ lại gấp gáp muốn nghỉ như thế.
Thời đại này chẳng ai là cha ruột của anh cả, nếu anh đã muốn xin nghỉ việc thì chẳng ai ngăn cản làm gì, thế là lãnh đạo nhanh chóng phê duyệt đơn xin nghỉ việc của Ngô Duệ. Ngay sau đó, Ngô Duệ mang theo phí trợ cấp nghỉ việc, bắt đầu hành trình lập nghiệp của mình!
Mấy vạn tệ ở thời đại đó bảo nhiều không nhiều, bảo ít cũng không hề ít, vì để tìm được những mối làm ăn ngon, Ngô Duệ đã từng mấy lần đi Quảng Châu, nhưng bởi kinh nhiệm xã hội của anh ta còn ít, mà lúc đó Quảng Châu lại rồng cá lẫn lộn nên số tiền ít ỏi kia nhanh chóng bị người ta lừa sạch!
Thế còn chưa phải là thảm nhất, ngay tại lúc Ngô Duệ chuẩn bị trở về Thâm Quyến thì bị tên trộm cướp mất túi trên người, thế là anh ta mất toàn bộ thẻ căn cước, vé xe, lộ phí đi đường! Lúc ấy anh ta thật sự rất muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng vừa nghĩ đến cha của mình, lòng anh ta lại thầm run rẩy, thế là anh ta thà rằng lang thang ở lại Quảng Châu cũng không muốn trở về nhà của mình.
Trong những ngày kế tiếp, Ngô Duệ một thân một mình lang thang khắp nơi ở Quảng Châu, lúc trước anh ta đã quen với cuộc sống đàng hoàng, hiện giờ phải sống như một tên ăn mày, sự chênh lệch trong lúc đó chẳng khác gì một trời một vực cả!
Anh ta cứ sống như thế hơn một năm, dường như trong lòng Ngô Duệ cũng tiếp nhận hiện thực mình chính là một kẻ lang thang rồi, đã từng mấy lần anh ta định gọi điện về nhà, nhưng nhìn lại mình bây giờ, anh ta thật sự không còn mặt mũi nào trở về gặp cha mẹ nữa.
Trong một đêm sấm chớp bão bùng, Ngô Duệ đang ngủ dưới gầm cầu đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng kêu cứu của phụ nữ. Mặc dù lúc đó anh ta chỉ là một kẻ lang thang, nhưng do chịu sự giáo dục từ nhỏ nên anh ta không thể để mặc được! Thế là anh ta đội mưa đi tìm đến nơi âm thanh phát ra…
Đi được một đoạn, Ngô Duệ thấy ba tên lưu manh đang vây quanh đùa giỡn một cô bé trú mưa dưới trạm xe buýt! Bọn chúng thấy người chạy tới là một kẻ lang thang thì hất mặt nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi! Cẩn thận lại không biết mình chết như thế nào đấy!”
Thế nhưng Ngô Duệ biết, nếu lúc này mình mặc kệ thì cô gái kia chắc chắn sẽ có kết cục đáng sợ, thế là anh ta đi vào trong màn mưa và nhặt được một cục gạch, sau đó hét lên đe dọa ba người kia, hi vọng có thể dọa bọn chúng bỏ đi!
Thật không ngờ một tên trong số đám lưu manh vậy mà lại móc từ trên người ra một con dao bấm, gã bấm vào cán dao để lưỡi dao bật ra, sau đó gã khua con dao ở trước mặt Ngô Duệ…
Ngô Duệ biết mình đánh không lại ba tên này bèn quay đầu nói với cô gái kia: “Cô chạy mau đi, tôi sẽ cản bọn chúng!”
Cô gái kia hơi sửng sốt nhưng sau đó xoay người bỏ chạy! Ba tên kia thấy cô gái muốn chạy thì vội đuổi theo, nhưng chúng bị Ngô Duệ cầm cục gạch cản lại! Thế là cả ba đem tất cả tức giận phát tiết lên người Ngô Duệ, đánh cho anh ta ngã xuống đất.
Cô gái đã chạy trốn kia nhanh chóng gọi được cảnh sát tới, nhưng lúc tới nơi thì Ngô Duệ đã máu me đầy người, gục ngã trong mưa…
Tất cả những ký ức của Ngô Duệ đến đây là kết thúc, manh mối chúng tôi có được bây giờ chính là chỗ đầu đường ở Quảng Châu, nơi anh ta đã chết vì làm việc nghĩa!
Tôi lập tức nói manh mối này cho chị Bạch và Tôn Lỗi, mấy người chúng tôi cùng bàn bạc và quyết định để Tôn Lỗi đi cùng một chuyến đến Quảng Châu, hi vọng chuyến này có thể tìm được về di thể của Ngô Duệ.
Ba ngày sau, chúng tôi cùng Tôn Lỗi đến được sân bay Bạch Vân ở Quảng Châu. Phụ trách đón máy bay là một người bạn của chị Bạch ở nơi này, tên anh ta là Trương Liên Kiệt, anh ta đưa chúng tôi đến thư viện tra tìm những tờ báo hàng ngày của Quảng Châu năm đó, quả nhiên chúng tôi tìm thấy một tin nhắn từ hai mươi hai năm trước, muốn tìm kiếm danh tính của một người anh hùng vô danh, phía trên tường thuật đầy đủ từ đầu đến cuối chuyện này.
Thì ra năm đó khi cảnh sát đưa Ngô Duệ đến bệnh viện, anh ta đã lâm vào hôn mê sâu, bác sĩ kiểm tra phát hiện anh ta bị vỡ lá lách dẫn đến xuất huyết nhiều, nhất định phải phẫu thuật ngay.
Nhưng không ai ngờ rằng, Ngô Duệ lại có nhóm máu đặc biệt, mà trong kho máu của bệnh viện không có sẵn nhóm máu này, Ngô Duệ thì đang hôn mê sâu nên không có cách nào biết được người nhà của anh ta đang ở đâu.
Mặc dù năm đó họ đã từng đăng quảng cáo trên tivi, hô hào mọi người hiến máu cho Ngô Duệ, nhưng vào những năm tháng đó không có mấy ai biết được mình nhóm máu gì, có những người có lòng tốt tới hiến, thì kết quả lại không phù hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...