Bởi vì việc đó mang đến cảm xúc rất lớn cho những người trong thôn, cho nên khi đó ba anh em họ mới không dám nhúng tay vào chuyện này. Thế nhưng không ai ngờ rằng, đứa bé đó lại chết trong hố nước của thôn họ?
Chú Lê nghe xong, mặt tái xanh không nói một lời, tôi biết chú ấy cũng đang không biết phải nói ba đứa cháu này như thế nào.
Dù sao chúng cũng không phải là con ruột của chú ấy, nếu như hôm nay người quỳ trước mặt là con của chú ấy, chắc chắn chú Lê sẽ đạp cho mỗi đứa một cái! Rồi nói cho chúng biết sau này phải làm người như thế nào!
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng chú Lê thở dài và nói: “Đứa trẻ kia chết oan, sau khi chết còn trời xui đất khiến bị ném ở vũng nước trước cửa nhà mấy đứa, con bé chắc chắn đã nhìn thấy việc mấy đứa thấy chết mà không cứu, vì thế mới trả thù Trứng Thối và mấy đứa trẻ kia… Nếu không thì vì sao có nhiều đứa trẻ qua hố nước chơi như vậy mà cuối cùng chỉ có con cháu nhà chúng mày xảy ra chuyện? Còn rơi vào hố nước có xác đứa trẻ ngốc kia?!”
Anh hai của chú Lê nghe thấy thế bèn nóng nảy, nói: “Chú ba à! Chú giúp mấy đứa không có tiền đồ này đi! Con bé kia cũng hại chết mấy đứa cháu của nhà anh rồi, đây chính là dùng năm mạng đổi một mạng của nó đấy!”
Chú Lê lắc đầu: “Trước khi chết đứa bé này khác thường, sau khi chết tất nhiên sẽ có tư duy không giống người bình thường, anh cho rằng năm mạng đổi một mạng là đủ, nhưng biết đâu con bé lại không cho là như vậy?”
Chú Lê vừa nói ra lời này, những người trong nhà họ Lê ở đây đều vô cùng kinh hãi, nhỡ đâu chú ấy nói đúng, thì những người còn lại trong nhà họ Lê chẳng phải sắp gặp nạn lớn đến nơi?!
Anh cả nhà họ Lê lúc này mới khóc nức nở nói với chú Lê: “Chú ba, chú cứu lấy chúng tôi đi! Giờ bọn nhỏ cũng chết hết rồi, nếu chúng ta còn xảy ra chuyện gì nữa thì hương hỏa của nhà họ Lê sẽ bị tuyệt hậu mất!”
Chú Lê trầm tư một lúc lâu mới thủng thẳng nói: “Buổi chiều, ba đứa các cháu đến đồn cảnh sát khai báo hết mọi chuyện đi, nếu có thể giúp bọn họ phá án thì sự tình có lẽ còn có thể thay đổi được…”
Cậu ba nghe xong lập tức nói: “Chú ba! Hôm đó cháu vẫn còn nhớ rõ biển số xe của chiếc ô tô kia, cái này có ích không?”
“Đương nhiên có ích rồi, sao không nói sớm, mau ăn nhẹ một chút rồi đi đi! Không được chậm trễ một phút nào cả!” Chú Lê thúc giục bọn họ.
Cứ như vậy, buổi sáng cùng ngày, chú Lê và mấy đứa cháu đến đồn cảnh sát nói cho họ biết manh mối mà mình nhìn thấy, còn chúng tôi không được ngủ tử tế một đêm, nên ai về nhà nấy đi nghỉ ngơi.
Nhưng khi chúng tôi vừa bước chân vào cửa, tôi liền cảm thấy có gì đó bất thường, Kim Bảo bị nhốt trong lồng không được vui vẻ lắm, nồi lẩu đang ăn dở tối qua vẫn để nguyên trên bàn, mỗi tội đồ ăn bên trong đã lạnh ngắt…
“Hàn Cẩn đâu?” Tôi dùng vẻ mặt rất nghi ngờ nói với Đinh Nhất.
Đinh Nhất nhìn xung quanh: “Có vẻ trong phòng này ngoại trừ Kim Bảo ra thì không có người sống nào cả!”
Lòng tôi trùng xuống, không tốt, chắc chắn Hàn Cẩn đã bỏ đi rồi! Không phải chúng tôi đã nói trong khu này có người đang nghe ngóng tung tích của cô ta à? Sao còn tùy tiện ra ngoài như vậy?
Ngay tại lúc tôi đang định ra ngoài tìm cô ta thì thấy Đinh Nhất cầm một tờ giấy trên bàn ăn cơm lên: “Tờ giấy này hình như là do Hàn Cẩn để lại…”
Tôi thấy phía trên có mấy dòng chữ viết rất đẹp: “Tôi đi đây… Trong khoảng thời gian này rất cám ơn các cậu, đừng nhớ tôi…”
“Hết rồi? Chỉ có mấy chữ như vậy thôi á?” Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.
Đinh Nhất nghe vậy thì cười phá lên: “Vậy cậu còn muốn Hàn Cẩn viết cho cậu cái gì nữa? Viết là cô ta cảm kích cậu như thế nào à? Nếu trên tờ giấy này mà viết những thứ như thế thật, thì chắc chắn không phải do Hàn Cẩn viết!”
Tôi ngẩn người nhìn tờ giấy kia, xem ra Hàn Cẩn của trước đây đã quay trở về rồi…
Hôm sau, hai chúng tôi mua rượu thịt đến nhà chú Lê thăm nom, dù gì mấy ngày nay tâm trạng của lão già này cũng không được tốt, không thể để ông ấy ở nhà một mình được. Nào ngờ đâu khi chúng tôi đến nơi thì phát hiện, ba đứa cháu ở thôn Hạ Hà của ông ấy cũng đang ở đây!
Thì ra khi bọn họ đến đồn cảnh sát làm việc xong, vụ án của Lý Nhị Ny thôn bên cạnh đã có hướng đi sau khi được họ cung cấp manh mối, căn cứ vào biển số xe mà bọn họ cung cấp, cảnh sát nhanh chóng tìm được hai tên buôn người gây án ở cửa thôn Thượng Hà, đáng tiếc khi tổ chức vây bắt lại để một trong hai tên chạy mất!
Nhưng đứa bị bắt cũng khai nhận, bọn chúng là một đội chuyên bắt cóc và bán trẻ con, hai đứa chúng là người phụ trách tìm nguồn cung cấp! Mặc kệ là có người bán cho chúng hay bắt được ở trên đường, nói tóm lại cứ một đứa trẻ khỏe mạnh sẽ có ba vạn tệ.
Xế chiều hôm đó bọn chúng đang đi qua thôn Thượng Hà, vừa hay chúng nhìn thấy một bé gái đang chơi một mình ở cửa thôn, thế là hai người bọn chúng bèn nổi lòng xấu xa, muốn bắt cóc cô bé đó, nhưng sau khi nói chuyện mấy câu, chúng phát hiện đứa bé này hỏi gì cũng không biết!
Đúng lúc đó bọn chúng nhìn thấy có người đi lại ở cửa thôn, thế là hoảng lên vội bất chấp tất cả cứ kéo người lên xe rồi hẵng nói! Kết quả khi cứng rắn bắt người đi không bao lâu sau, bọn chúng phát hiện ra đầu óc đứa trẻ này có vấn đề, thì ra là một đứa ngốc?!
Hai đứa bọn chúng bàn tính với nhau, bắt một đứa ngốc về vừa không có người muốn mua, còn phải cho nó ăn uống chùa, chi bằng ném nó về thì hơn! Nhưng ngờ đâu một đứa nổi lên lòng dạ xấu xa, nói là mình còn chưa từng được thưởng thức gái còn nhỏ! Dù gì con bé này cũng là đứa ngốc, muốn làm gì với nó cũng được!
Thế là hai đứa súc sinh này bèn đè Lý Nhị Ny ra, làm ngay trong xe, xong việc chúng thấy hai mắt Lý Nhị Ny nhắm nghiền, không hề có phản ứng gì cả, đến gần xem hơi thở mới biết cô bé đã chết rồi!
Lúc này bọn chúng mới luống cuống tay chân, không biết nên làm gì tiếp theo bây giờ! Vừa vặn lúc trước đó chúng đi ngang qua thôn Hạ Hà, biết trong thôn này có mấy cái hố cát có nước đọng, nên chúng bàn bạc với nhau, thừa dịp đêm tối, ném Lý Nhị Ny vào một cái hố cát đầy nước để ngụy trang thành bị chết đuối…
Cảnh sát căn cứ vào lời khai của tên này, thành công phá được một vụ án bắt cóc trẻ con, điều đáng tiếc duy nhất là để cho thủ phạm chính hại chết Nhị Ny lúc ấy là Thôi Xương Nghĩa trốn thoát! Tuy phía cảnh sát đã ra thông báo truy tìm cả nước, nhưng vẫn không có tin tức của kẻ này.
Chú Lê nghe xong bèn bấm ngón tay tính toán rồi nói: “Tên Thôi Xương Nghĩa kia nếu giờ mà đi tự thú thì còn có thể giữ được tính mạng, nếu không e rằng sẽ chết không yên lành đâu!”
Lúc ấy mấy người chúng tôi cũng không hiểu chú Lê có ý gì, mãi cho đến hơn một tháng sau đó, chú Lê nhận được điện thoại của thôn Hạ Hà, báo rằng có người tìm thấy một xác chết đàn ông trong hố cát đã từng chết mấy đứa trẻ kia, sau khi được ba anh em nhà họ Lê nhận dạng, phát hiện đó chính là thủ phạm chính đang chạy trốn, Thôi Xương Nghĩa.
Đến giờ phút này, trái tim bị treo lơ lửng của chú Lê mới chính thức được thả lại vào trong bụng. Về sau chú ấy lại bỏ tiền cho anh hai mời một luật sư, giúp bọn họ thưa kiện nhà máy cát, cuối cùng mới lấp được hố cát, nhận được bồi thường.
Sau khi chuyện kết thúc, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng chú Lê già đi rất nhiều, không còn sự hăng hái lúc trước! Tôi đoán có lẽ ông ấy cảm thấy lần này nhà họ Lê gặp nạn lớn ít nhiều cũng có quan hệ tới cái mệnh Ngũ tệ tam khuyết của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...