Âm lượng của tôi không lớn, nhưng nó lại như một quả bom ném vào đầu họ. Đặc biệt là Thẩm Quyên, bà ấy nắm lấy tay của tôi và nói: “Gì cơ, chàng trai, cháu nói lại lần nữa được không, cái gì không chết cơ.”
Tôi chỉ vừa mới chỉnh lại mạch suy nghĩ, thì đã bị bà ấy túm lấy làm cho lộn xộn cả lên. Dù sao, tôi cũng không dám khẳng định 100% là Triệu Mẫn chưa chết, bây giờ cũng chỉ là phỏng đoán. Chú Lê là người bình tĩnh nhất, ông ấy trấn an Thẩm Quyên trước, sau đó mới nghiêm túc nói với tôi: “Tiến Bảo, cháu có thể xác định việc này không?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Nếu những thứ mà họ lấy ra đều là vật mà Triệu Mẫn thích nhất, vậy thì cháu có thể khẳng định cô ấy vẫn chưa chết.”
Sau đó, chú Lê nói lại ý của chúng tôi cho vợ chồng Triệu Cương biết. Gừng càng già càng cay, ông ấy cũng không nhắc đến chuyện chết nữa, xem như lại cho họ một tia hy vọng. Dù sao có hy vọng vẫn còn tốt hơn là tuyệt vọng. Triệu Cương nhanh chóng liên hệ với một đội cứu hộ khá nổi tiếng trong nước, nhóm này sẽ đến Urumqi trong hai ngày tới.
Nhưng tôi sợ càng để muộn thì biến số càng lớn hơn. Thế nên ngỏ ý chúng tôi sẽ xuất phát trước, còn vợ chồng Triệu Cương ở lại chờ đội kia, sau đó tất cả sẽ gặp ở đâu đó. Chú Lê cũng đồng ý với tôi, hơn nữa có anh chàng Diệp Lỗi là dân bản xứ đi cùng, anh ta nắm rõ khu vực đó hơn ai hết.
Lên kế hoạch đâu vào đấy, hôm sau, chúng tôi xuất phát đến nơi Triệu Mẫn mất tích - Bạch Dương Câu.
Bạch Dương Câu cách Urumqi chưa tới hai giờ đi xe, sợ chậm trễ sẽ có chuyện, nên trời còn chưa sáng, chúng tôi đã lên đường. Tôi vẫn luôn cầm chiếc túi Hermes của Triệu Mẫn, để có thể cảm giác sự thay đổi của nó nhanh chóng, nhưng tôi vẫn không thấy gì.
Chúng tôi tới một thôn lân cận trước, đầu tiên là để thuận tiện tụ họp với những người đi sau. Thứ hai là để hỏi thăm người dân, xem mấy ngày nay có cứu được ai trong núi không, dù sao chuyện cũng đã qua được một thời gian rồi.
Thôn này có rất nhiều người chăn nuôi, chính phủ làm nhà để họ định cư lại, không cần phải sống theo kiểu màn trời chiếu đất nữa. Nhưng vẫn còn khá nhiều dân tộc thiểu số lựa chọn chăn nuôi theo cách ban sơ là du mục.
Người trong thôn biết chúng tôi vẫn đến tìm kiếm cô gái lạc đường thì đều tỏ ra tiếc nuối, họ cũng chưa từng gặp cô gái kia. Tuy có rất nhiều du khách đến đây leo núi, nhưng không có ai đi một mình cả, đừng nói gì là một cô gái trẻ.
Lần này chú Lê thấy lo lắng, nếu chúng tôi đoán sai, chỉ sợ vợ chồng Triệu Cương lại phải nhận thêm một lần thất vọng nữa. Lúc đầu, tôi rất có lòng tin với năng lực của mình, nhưng lời nói của chú Lê lại khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Đinh Nhất thấy vẻ mặt u sầu của tôi, bèn vỗ vai an ủi: “Tôi tin vào cảm giác của cậu, chắc chắn cô gái ấy chưa chết.”
Tôi hơi sững sốt, không ngờ lúc này lại được Đinh Nhất tin tưởng như thế. Tim tôi trở nên ấm áp, lại dấy lên lòng tin. La Hải cũng cổ vũ: “Không sao đâu, cậu cho họ hi vọng vẫn hơn là tuyệt vọng mà, vả lại anh cũng tin tưởng cậu.”
Tôi cảm kích gật đầu, nhưng không nói gì cả…
Sáng sớm hôm sau, Triệu Cương mang theo một đội xe đi tới thôn mà chúng tôi đang dừng chân. Trong đội có thêm hai người nam sinh là bạn học của Triệu Mẫn, vì họ là người hiểu rõ tình huống nhất, nên Triệu Cương đã đi tìm gặp, hi vọng họ cùng lên núi để tìm người.
Chắc hai nam sinh này cảm thấy áy náy, nếu lúc ấy họ khuyên nhủ Triệu Mẫn thì có lẽ đã không xảy ra chuyện, thế nên họ đồng ý đi cùng Triệu Cương.
Theo trí nhớ của hai nam sinh, đội chúng tôi nhanh chóng đi tới nơi Triệu Mẫn mất tích. Đấy là một khe núi nhỏ, đi qua khe núi là một nông trường lớn. Địa hình không hề có dốc đứng hay chỗ nào hiểm trở.
Chúng tôi cẩn thận tìm kiếm trong khe núi, tuy có nhiều chỗ chúng tôi không chỉ tìm một lần, nhưng trừ những đống rác mà người leo núi vứt, thì không thu hoạch được gì…
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến tôi rụt cổ lại. Đêm qua tôi có xem dự báo thời tiết, nhiệt độ hôm nay có thể sẽ hạ xuống. Chúng tôi đã tìm khắp nơi cũng không có kết quả, chỉ sợ nhiệt độ buổi tối sẽ xuống rất thấp, nếu Triệu Mẫn thật sự đang bị kẹt ở đâu đó ngoài trời, thì tình huống không được khả quan cho lắm.
Phía trước bỗng xuất hiện một bầy dê trắng xóa cả vùng, ít gì cũng lên tới trên trăm con. Bầy dê bị chúng tôi đi qua nên chia làm hai, chắc chúng không ngờ sẽ gặp con người nên hoảng sợ trốn sang hai bên khe núi.
Thấy những món thịt dê nướng biết đi này, tôi chảy nước miếng, hỏi khẽ Diệp Lỗi: “Sao bọn dê này lại không có người trông nhỉ, anh nói xem, nếu em bắt trộm một con thì có bị phát hiện không?”
Diệp Lỗi phá lên cười: “Hay cậu thử đi, anh đảm bảo chỉ cần cậu dám trộm, thì cứ chuẩn bị sẽ có một người đang nấp gần đây chạy ra đòi tiền dê đi!”
Nghe anh ta nói thế, tôi nhìn quanh rừng ngay, quả nhiên có một người mặc bộ đồ da đang đứng trong rừng! Mặt của người kia vừa đen vừa đỏ, có lẽ là do dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng.
La Hải thấy người thì đi tới hỏi thăm thử gần đây anh ta có nhìn thấy cô gái trẻ đi một mình không. Người kia nói mấy câu không rõ ràng, vì đứng quá xa nên tôi không nghe thấy.
Chẳng lâu sau La Hải quay lại, nhìn vẻ mặt của anh cũng biết là không có thu hoạch gì. Mà người chăn dê kia cũng không dừng lại lâu, anh ta xua đàn dê đi rất nhanh.
Tôi thấy người kia vội vội vàng vàng, không khỏi sinh nghi, nhưng cũng không biết khả nghi ở đâu. Đến Đinh Nhất cũng luôn lạnh lùng nhìn theo người chăn dê kia, giống như đã nhìn ra chuyện gì.
“Sao vậy? Người này có vấn đề à?” Tôi hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu: “Không biết nói thế nào, chỉ là tôi cảm giác ánh mắt của gã thay đổi, như thể đang sợ chúng ta vậy.”
Diệp Lỗi nghe xong thì cười nói: “Cái này cũng là bình thường mà, ở đây lâu lâu mới xuất hiện vài người leo núi, làm gì có cả đoàn nhiều người thế. Anh ta là một người chăn dê du mục dài ngày, chắc chắn phải đề phòng người lạ đột nhiên xuất hiện như chúng ta rồi.”
Triệu Cương và chú Lê thấy chúng tôi vẫn cứ nhìn theo người chăn dê kia thì đi tới hỏi han, xem có phải chúng tôi đã phát hiện ra điều gì không. Tôi đành lắc đầu, ý là tạm thời còn chưa có.
Cũng sắp đến tối, mặt trời ở Tân Cương lặn khá muộn, đã gần tám giờ mà mặt trời vẫn chưa lặn. Chú Lê và Triệu Cương đi thương lượng với người dân ở thôn gần đấy để chúng tôi có thể nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại tiếp tục đi sâu vào rừng để tìm kiếm.
Ban đầu, đoàn chúng tôi cũng định quay về thôn, nhưng chúng tôi nhìn thấy có khói bếp lượn lờ bay lên cao phía bên trái khe núi, chắc là có người ở, nên chúng tôi nương theo khói bếp, đi về phía đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...