Chuyện bây giờ đã xảy ra theo chiều hướng xấu nhất, chúng tôi không tìm được Lương Trạch Phi, còn mất luôn Lương Tư... Mặc dù người muốn chết không ai cứu được, nhưng nếu sớm phát hiện ra ý định của cô ấy, có lẽ vẫn có thể cứu vãn được.
Lúc này tôi nhớ ra cái túi bịt kín mà cô ấy đưa, có lẽ đó là di chúc của cô ấy. Khó trách lúc đó cô ấy lại nhờ tôi đem thứ này về nước, vốn người đã không có ý định trở về…
Sau khi chúng tôi về đảo thì lập tức đến đồn cảnh sát, mặc dù biết bọn họ tìm hay chúng tôi tìm thì kết quả cũng không khác nhau, nhưng vẫn phải báo án.
Đến ngày thứ ba người nhà họ Lương từ trong nước đến đây, lúc tôi nhìn thấy Lương Trạch Mộc thì chợt thấy phản cảm. Lương Trạch Mộc còn dẫn theo luật sư riêng của nhà họ Lương - Lưu Hỉ Trụ đến xử lý hậu sự của Lương Trạch Phi và Lương Tư.
Lúc tôi gặp Lưu Hỉ Trụ liền đưa cho anh ta chiếc túi bịt kín của Lương Tư trước mặt mọi người. Khi luật sư Lưu mở ra, bên trong là di chúc đã chuẩn bị trước. Lương Tư đã viết rõ trong đó, trước khi đến đây cô ấy đã xác định rồi.
Đối với việc Lương Tư chết, Lương Trạch Mộc không có chút đau lòng nào, anh ta chỉ muốn chúng tôi làm chứng, ký vào biên bản chứng minh Lương Tư đã tự sát ở ngoài biển.
Loại tài liệu này rất khó hiểu, chú Lê nói rõ mình sẽ không ký tên vào loại giấy tờ này. Lương Trạch Mộc trở mặt nói: “Đừng có nói nhảm, nếu các người không ký thì đừng nghĩ đến chuyện nhận thù lao.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cùng nhìn về phía anh ta. Chú Lê hừ lạnh nói: “Thật làm phiền ngài Lương lo lắng rồi, cô Lương đã trả công cho chúng tôi từ trước khi lên đường, cho nên chuyện này không phiền ngài nhọc lòng!”
Lương Trạch Mộc nghe vậy thì tức giận mắng xối xả Lương Tư không có đầu óc, người còn chưa tìm được đã trả tiền!
Chúng tôi thực sự không muốn nói lý với Lương Trạch Mộc nên đi về phòng. Sau này tôi mới biết, không chỉ mình chúng tôi không ký tên, ngay cả mấy người Hạ Cương cũng không ký. Chỉ có người thợ lặn nửa sống nửa chết chịu ký, nhưng đó là vì Lương Trạch Mộc đồng ý trả một khoản phí trị thương cho anh ta.
Nhưng loại giấy tờ chứng minh này, đương nhiên càng nhiều người ký thì hiệu lực càng cao, chỉ có một thợ lặn người Costa Rica ký, cầm về nước không biết có hiệu lực pháp luật gì không.
Hà Băng là người rất có chữ tín, mặc dù khách hàng không còn ở đây, nhưng cô ấy vẫn hoàn thành công việc của mình, liên hệ một máy bay dân dụng nhỏ đưa chúng tôi và đám Hạ Cương về sân bay San José.
Lúc chúng tôi lên máy bay về Bắc Kinh, tôi mới cảm thấy mình rất muốn về nước. Có lẽ vì mỗi lần tôi xuất ngoại đều có chuyện không tốt, nên không có hứng thú với cuộc sống ở nước ngoài.
Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng có hơi hâm mộ, nhưng đây chỉ là thỉnh thoảng, tôi cảm thấy cuộc sống thoải mái chân chính vẫn là ở trong hoàn cảnh đã quen thuộc từ nhỏ, ăn đồ ăn quen thuộc, gặp được người thân quen…
Mặc dù sắp về nước, nhưng tâm trạng của tôi không được tốt như trước, nghĩ đến việc lúc đi Lương Tư còn ngồi bên trái tôi, nhưng bây giờ đã không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa. Mặc dù chúng tôi mới quen mấy ngày, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối cho cô ấy, tình cảm phải sâu đậm cỡ nào mới có thể từ bỏ sinh mệnh? Có lẽ tôi chưa từng trải qua nên không thể hiểu được.
Ngày thứ hai sau khi về đến nhà, chú Lê gửi tiền thù lao lần này vào tài khoản của tôi, không biết vì sao, đây là lần đầu tiên tôi cầm tiền mà không thấy hào hứng, có lẽ vì khi nhìn thấy số tiền này tôi lại nghĩ đến Lương Tư!
Tuy cả đời cô ấy nhu nhược, không dám theo đuổi tình yêu đích thực của mình, nhưng trước khi chết, cô ấy đã xử lý gọn gàng hậu sự của mình, có lẽ cô ấy không muốn nợ ai.
Chúng tôi đón Kim Bảo từ nhà mẹ Đậu Đậu về, những ngày này chúng tôi không ở nhà nên nó vẫn ăn nhờ ở đậu bên nhà Đậu Đậu. Nói thật, lúc đầu tôi và Đinh Nhất định đưa nó đến cửa hàng thú cưng gửi, nhưng khi mẹ Đậu Đậu biết thì nói: “Đưa đến cửa hàng thú cưng làm gì chứ! Đưa đến đấy thì họ cũng chỉ nhốt Kim Bảo trong lồng sắt, chắc chắn nó không vui! Không bằng đưa đến nhà tôi, để nó chơi với Đậu Đậu.”
Tôi và Đinh Nhất bàn bạc một lúc, cảm thấy làm thế cũng tốt! Thế là tôi đưa Kim Bảo và đồ ăn của nó đến nhà Đậu Đậu. Sau khi nhận nó, chúng tôi còn mời mẹ Đậu Đậu ăn cơm, dù sao người ta cũng có công chăm sóc nhiều ngày như thế, không nói cảm ơn thì không phải lắm.
Trong lúc ăn chúng tôi nói chuyện phiếm mới biết đối diện nhà mẹ Đậu Đậu có hàng xóm mới chuyển đến. Chắc là thân thích của nhà họ Tôn đã bán nhà. Tôi thầm nghĩ bán cũng tốt, bán rồi thằng nhóc kia cũng sẽ không trở lại nữa.
Tôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ nên thành ra ăn nhiều quá, đến lúc về tôi nhất quyết đòi đi bộ một đoạn để tiêu hóa hết đống thức ăn trong bụng. Ai ngờ lúc chúng tôi chậm rãi về đến nhà, lại thấy cửa đang mở toang…
Gì thế! Phản ứng đầu tiên của tôi là có trộm vào nhà! Nhưng nghĩ lại, trong nhà tôi làm gì có đồ quý giá, ngoại trừ một con chó để trộm thì chẳng còn gì khác cả!
Nghĩ đến con chó bị trộm mất, tôi bỗng cảm thấy khó chịu. Dù sao nó cũng không phải của tôi, biết đâu một ngày nào đó Hàn Cẩn chết tiệt kia đến đòi, tôi lấy đâu ra một con giống Kim Bảo để thay thế chứ.
Nghĩ thế, tôi lao vào nhà thì thấy Kim Bảo đang ngốc nghếch chơi ở phòng khách! Thấy tôi và Đinh Nhất về, nó vui mừng chạy ra.
“Lạ thật, trước khi đi, tôi đã nhốt Kim Bảo vào lồng rồi mà, sao giờ nó lại chơi ở ngoài chứ?” Đinh Nhất thắc mắc hỏi.
Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng nhớ ra, lúc chúng tôi chuẩn bị đi, vì không cho nó theo nên bị nó quậy tung lên, chúng tôi mới phải nhốt nó vào trong lồng, sợ nó ở nhà một mình sẽ đại náo thiên cung…
“Có phải chú Lê đến không?” Tôi hỏi khẽ Đinh Nhất, bởi vì nếu thật sự có trộm đến, Kim Bảo sẽ không bình tĩnh như thế. Mặc dù nó là một con chó chẳng có nguyên tắc gì, nhưng dù sao nó vẫn có ý thức lãnh địa rõ ràng, cho nên nếu quả thật có người ngoài đến, nó nhất định sẽ sủa um lên.
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Không đâu, nếu sư phụ đến thì sẽ báo trước, ông ấy vốn không thích Kim Bảo thì sao lại thả nó ra chứ?”
Nghĩ thế, tôi cầm gậy bóng chày bên cạnh lên, sau đó cẩn thận đi vào trong…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...