Khi tôi còn đang bị cái chết của Tôn Tả Đường dọa sợ chết khiếp, thì mẹ Đậu Đậu lại gọi tới, cô ấy kích động đến nói lắp: “Tiểu... Tiểu Lượng... tỉnh rồi!”
Tôi nghe mà tim rơi lộp độp, chết mau mà tỉnh cũng mau, chỉ mong đứa con được Tôn Tả Đường hết mình chăm sóc này vẫn là Tiểu Lượng trước kia...
Chú Lê nghe Tiểu Lượng đã tỉnh thì lái xe tới thẳng bệnh viện. Khi chúng tôi nhìn thấy Tiểu Lượng trong phòng bệnh, thì khó mà tin được nó vẫn là đứa trẻ bị hôn mê mấy năm trời.
Có đôi khi thứ y học cần là kỳ tích, nhưng kỳ tích quá mức với lẽ thường thì lại rất kỳ lạ... Tiểu Lượng đang vui vẻ chơi đồ chơi với mẹ Đậu Đậu, không hề có dáng vẻ của bệnh nhân.
Thấy đám người chúng tôi tới, Tiểu Lượng cũng không sợ hãi, nó chỉ tùy tiện nhìn chúng tôi rồi tiếp tục chăm chú chơi đồ trong tay mình.
Mẹ Đậu Đậu thấy chúng tôi vào thì cười nói: “Đứa trẻ này không sợ người lạ, không biết có phải lúc nó hôn mê thì vẫn có ký ức không...”
Tôi liếc nhìn mẹ Đậu Đậu, để cô ấy theo mình ra ngoài. Sau đó, tôi báo chuyện Tôn Tả Đường chết cho cô ấy biết. Mẹ Đậu Đậu vừa nghe thế thì bật khóc! Liên tục nói sao lại như thế? Rõ ràng còn khỏe đến mức đánh nhau với người ta, sao lại chết trong tù chứ?
Tôi giải thích với cô ấy rằng Tôn Tả Đường chết vì ung thư máu, lúc phát hiện thì đã không cứu kịp nữa! Mẹ Đậu Đậu nhìn phòng bệnh của Tiểu Lượng, đau lòng nói: “Tôi biết phải nói với Tiểu Lượng thế nào đây!”
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, bảo cô ấy đi mua đồ ăn vặt cho Tiểu Lượng, việc thông báo thì để tôi làm... Mẹ Đậu Đậu cảm kích gật đầu, sau đó đi tới thang máy.
Sau khi thấy cô ấy vào thang máy rồi, tôi vào phòng bệnh. Chú Lê đang hỏi thăm tình hình của Tiểu Lượng, vì thế tôi đến bên giường của thằng bé rồi ngồi xuống.
“Tôn Tả Đường chết rồi...” Tôi bình tĩnh nói.
Tiểu Lượng nghe thế thì liếc nhìn tôi, sau đó đáp lại: “Ừ, biết rồi.”
Không khác tôi nghĩ là bao, không đau lòng, thậm chí là không có phản ứng gì...
“Bố em chết rồi, em không buồn à?” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt nó.
Lúc này Tiểu Lượng mới để đồ chơi xuống, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi nên đau lòng à?”
Tôi gật đầu: “Người bình thường nếu nghe thấy bố mình chết thì sẽ rất buồn...”
Nó nghe xong thì nháy mắt với tôi, sau đó khóc toáng lên... Hộ sĩ đứng bên cạnh nghe thấy nó khóc thì chạy tới, tôi cũng phối hợp nói: “Bố thằng bé vừa qua đời...”
Hộ sĩ an ủi nó vài câu, nó cũng thức thời ngừng khóc, giống như những thứ đó đã được lập trình. Nó khóc cũng chỉ vì nên khóc, nếu không thì sẽ không bình thường!
Ngay lúc chúng tôi rời khỏi phòng bệnh, tôi thấy Tiểu Lượng nhìn tôi cười, ánh mắt ngây thơ của nó chợt biến đỏ, sau đó lại bình thường như cũ.
Tôi không biết Tiểu Lượng này có phải là Tiểu Lượng trước kia không, chúng tôi không có cách nào tìm ra sự thật được. Mà chúng tôi cũng không thể làm gì một đứa trẻ cả, chỉ hi vọng sau khi nó lớn lên, có thể sống giống như một con người...
Vài ngày sau, thầy trò Liêu đại sư trở về Hà Nam, chuyện bên này cũng coi như xong. Những chuyện nên làm chúng tôi đều làm hết rồi, nếu trong khu chung cư lại xuất hiện trẻ em bị ngã lầu, vậy cũng chỉ có thể trách người lớn sơ xuất.
Chuyện qua đi, tôi mới sực nhớ mà hỏi Đinh Nhất, chuyện hôm đó trong nhà Tôn Tả Đường là sao? Anh ta cười đáp, ngày đó sau khi vào nhà Tôn Tả Đường, lúc tôi đang định trùm vải lên tượng đồng thì đột nhiên ngừng lại! Sau đó tôi mờ mịt nhìn Đinh Nhất, lúc đó anh ta biết tôi đã trúng tà rồi nhưng lại không biết xử lý ra sao. Đang lúc anh ta đang lo lắng thì đột nhiên hai mắt tôi nhiễm đầy máu!
Lúc đó anh ta rất lo tôi sẽ giống Tôn Tả Đường, bị thứ này điều khiển ý thức, nhưng khi anh ta chuẩn bị từ bỏ, định đập cho tôi ngất đi, thì mắt tôi trở lại bình thường. Mãi đến khi thấy tôi có phản ứng, anh ta mới xác nhận là tôi không sao.
Tôi nghe anh ta nói mà thầm nghĩ, cũng may lúc đó anh ta không đập tôi ngất đi...
Một tháng sau, lúc tôi dắt chó đi dạo thì gặp lại mẹ Đậu Đậu, cô ấy nói đứa trẻ Tiểu Lượng kia được chị họ của Tôn Tả Đường đưa đi, cuối cùng cũng không trở thành cô nhi.
Tôi nghe mà thầm buồn cười, nó còn có bất động sản và tiền gửi ngân hàng của Tôn Tả Đường, đương nhiên sẽ có người cam tâm tình nguyện nuôi nấng! Đầu năm nay, người thực tế còn nhiều lắm...
Lúc tôi và mẹ Đậu Đậu đang câu được câu chăng nói chuyện thì đột nhiên điện thoại reo lên, tôi lấy ra xem thì phát hiện đó là một số lạ, nhưng lại hiện khu vực Tây Tạng.
Tôi không do dự mà nghe máy luôn, giọng nói cứng ngắc, ngắc ngứ của một người đàn ông vang lên: “Xin hỏi là Trương Tiến Bảo đúng không?”
“Anh Ba Tang!” Tôi giật mình, tuy đã mấy tháng rồi nhưng tôi vẫn nhận ra được giọng của anh ấy.
Ba Tang ấp úng nói có chuyện muốn nhờ, tôi vừa nghe thế, không hỏi là chuyện gì đã đồng ý ngay! Dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng mình, tôi phải nhớ kỹ phần ân tình này.
Ba Tang nói một tháng trước Đa Cát theo bạn người Hán là Tào Khiêm đến Vân Nam mua đông trùng hạ thảo, lúc đầu anh ấy còn gọi điện cho anh, nhưng sau đó thì biến thành nhắn tin, rồi cuối cùng là mất liên lạc.
Cũng từ lúc đó, điện thoại của Đa Cát không gọi được nữa! Chị của Đa Cát rất lo lắng, muốn Ba Tang đi tim em trai mình.
Nhưng Ba Tang vừa đi ra ngoài thì phát hiện mình không quen đường biết lối, đừng nói là tìm Đa Cát, chính anh không bị lạc đã là tốt rồi! Vì thế anh đành gọi cho tôi.
Tôi nghe thế thì hỏi Ba Tang: “Bây giờ anh đang ở đâu? Dùng điện thoại ở đâu gọi cho em?”
Ba Tang nói trong tin nhắn cuối cùng của Đa Cát, họ tới một nơi gọi là Địch Khánh để thu mua đông trùng hạ thảo, sau đó thì không có tin gì của Đa Cát nữa. Anh gọi tới cho tôi bằng điện thoại ở một nhà nghỉ.
Địch Khánh? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên này, vì để anh không vội, tôi bảo anh chờ mình ở chỗ nào đó, tôi sẽ ngồi máy bay tới đó nhanh nhất, mọi chuyện phải chờ tôi tới rồi tính!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...