Người Tìm Xác

Đoạn đường mang thi thể đi, Viên Đằng Phi cố gắng tránh camera giám sát của trường học, cẩn thận rời khỏi trường. Nhưng dù thế nào, cậu ta vẫn bị camera ở cổng trường ghi lại…

Ra khỏi trường, đầu tiên cậu ta đón xe đi ngoại thành đến công viên phía Bắc, nhưng đi dạo quanh đó một lúc, cậu ta thấy ở đây có quá nhiều người qua lại, không phải chỗ lý tưởng để vứt xác.

Vì vậy cậu ta đón xe đến nhà máy hóa chất bỏ hoang, cha mẹ cậu ta từng là công nhân ở đây, sau đó nhà xưởng đóng cửa, cha mẹ cậu ta đều tìm công việc khác, chỗ này không có ai tiếp quản, vẫn cứ bỏ hoang quanh năm suốt tháng.

Chỗ xưởng hoang này có một cái hồ lớn, nước rất bẩn, bởi vì trước đây là một cái hồ đựng nước thải chưa xử lý, cho nên nước thải vẫn còn bị giữ lại, sợ chảy ra ngoài làm ô nhiễm môi trường xung quanh.

Cứ như vậy, trong hồ trừ nước thải còn có nước mưa hằng năm trút xuống, nên cái hồ này chính là một hồ nước đầy toàn chất thải bẩn thỉu, bình thường không người lui tới. Cho dù là trẻ con ham chơi, cũng sẽ bị mùi hôi thối từ cái hồ này bốc lên mà tránh ra xa. Viên Đằng Phi bỏ thêm vào túi hành lý mấy tảng xi măng, sau đó cột chặt bên ngoài bằng sợi dây, rồi ném túi vào trong hồ nước.

Nhưng Viên Đằng Phi không ngờ rằng, khi cậu ta đem ném túi hành lý vào trong nước, Trương Nguyệt bị nước làm cho tỉnh lại, nhưng nhanh chóng bị thứ nước thải bẩn thỉu kia làm cho hôn mê bất tỉnh! Cho nên thật ra Trương Nguyệt chết là do ngạt nước…

Đóng cây đàn dương cầm lại, tôi thực sự cảm thấy cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng, đúng là tên súc sinh. Theo đuổi không được lại muốn cưỡng gian rồi giết người. Sau đó còn giả bộ không có chuyện gì mà quay lại trường học! Đúng là tức chết mà!

Bạch Kiện thấy vẻ mặt tôi tức giận, biết tôi đã nhìn ra chân tướng, vì vậy vội vã kéo tôi rời nhà họ Trương rồi lo lắng hỏi ngay: “Thế nào? Nhìn ra được cái gì?”


Tôi nuốt nước bọt để bình tĩnh hơn, sau đó trầm giọng nói với anh ta: “Người đã chết, chính là Viên Đằng Phi làm. Tên súc sinh này.”

Bạch Kiện nghe vậy thì vỗ mạnh vai tôi rồi nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần tìm được thi thể của Trương Nguyệt, tôi không tin không cạy được miệng thằng nhóc kia.”

Tôi trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Có thể hay không thì gặp tên nhóc kia sẽ rõ…”

Bạch Kiện hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, anh ta gọi điện cho đồng nghiệp, bảo họ triệu tập Viên Đằng Phi đến Cục, anh ta muốn thẩm vấn ngay trong đêm!

Có lẽ không nghĩ rằng nhanh như vậy đã bị gọi đến Cục nên Viên Đằng Phi lộ vẻ lo lắng, nhưng cảm giác này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Viên Đằng Phi, tôi cảm thấy bề ngoài cậu ta rất phù hợp làm “con nhà người ta”. Nếu không phải vì chuyện Trương Nguyệt, có lẽ cậu ta sẽ có tiền đồ sáng lạn.

Tôi và Bạch Kiện ngồi đối diện cậu ta, cậu ta có vẻ rất hứng thú với tôi: “Vị này có phải là chuyên gia các anh mời tới không?”

Tôi mỉm cười nói: “Vậy mà cậu cũng đoán được, quả là cậu nhóc thông minh”.

Khi nghe tôi nói “cậu nhóc”, biểu tình cậu ra rất không thích, giọng dồn dập nói: “Đừng có ở đây cậy lớn tuổi mà lên mặt với tôi, anh lớn hơn tôi là bao?”

Tôi thấy ngữ khí của cậu ta không vui, vẫn bình thản nói: “Tôi rất ngạc nhiên, vì sao cô ấy không thích cậu?”

Viên Đằng Phi nghe xong thì biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì...”

Tôi cười lắc đầu nói: “No! No! No! Chắc chắn cậu biết là tôi có ý gì, chẳng lẽ cậu cũng không biết vì sao à?”

“Chắc là cô ấy thích tôi, không phải à?” Viên Đằng Phi đột nhiên không tự tin nói với tôi.


Tôi gật đầu nói: “Nhìn bề ngoài thì trông cậu không có gì không tốt, thành tích ưu tú, vẻ ngoài đẹp, từ nhỏ đến lớn đều là tấm gương cho người khác học tập, nhưng vì sao cô ấy lại không thích cậu?”

Viên Đằng Phi nghe xong lời tôi nói thì im lặng…

Rèn sắt phải rèn khi nóng, tôi nói tiếp: “Cậu đã không biết, vậy tôi nói cho cậu biết, vì sao cô ấy không thích cậu nhé...”

Lúc này, tuy Viên Đằng Phi không nói gì, nhưng ánh mắt lại bán đứng cậu ta. Cậu ta đã bắt đầu đi theo mạch dẫn của tôi rồi.

Tôi hắng giọng nói: “Cô ấy cảm thấy cậu quá giả tạo”.

“Cái gì?”

Viên Đằng Phi không nghe rõ lời tôi, vì vậy tôi lặp lại một lần nữa: “Trương Nguyệt cảm thấy cậu là kẻ quá giả tạo.”

“Nói bậy, tôi giả tạo khi nào? Là thành tích học tập ư? Hay là những giải thưởng? Hay là con người?” Viên Đằng Phi có hơi kích động nói.

“Là con người của cậu giả tạo! Tuy cậu biểu hiện ra bên ngoài là một nam sinh ưu tú trên mọi mặt, nhưng Trương Nguyệt có thể nhìn ra cậu là kẻ không có tâm hồn. Hoặc là nói tâm hồn với vẻ ngoài của cậu không giống nhau, là kẻ trong ngoài không đồng nhất.” Tôi lạnh lùng nói.


Viên Đằng Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha hả: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng Trương Nguyệt cảm thấy tôi giả tạo, cô ấy chết rồi, anh muốn nói thế nào chẳng được!”

“Cậu dựa vào đâu mà nói Trương Nguyệt đã chết? Chằng lẽ cậu là người giết cô ấy ư?” Tôi cáu kỉnh chất vấn Viên Đằng Phi.

Trên mặt Viên Phi Đằng lộ vẻ lo lắng, nhưng chỉ một thoáng rồi biến mất ngày, tựa như chắc chắn chúng tôi không thể nào tìm được thi thể, vì vậy không chút lo ngại nói: “Coi như tôi nói cô ấy chết rồi thì các anh có thể làm gì? Các anh có tìm được thi thể cô ấy không? Tôi nói cũng phạm pháp à? Không tìm được thi thể thì sao các anh có thể lập án?”

Nhìn thằng nhóc phách lối như vậy, tôi thực sự muốn đưa Đinh Nhất tới đánh cho nó một trận… tiếc là Đinh Nhất không có ở đây… Vì vậy tôi cắn răng tiếp tục nói: “Tôi rất hiếu kỳ, vì sao lúc đó cậu không cưỡng gian Trương Nguyệt? Là cô ấy phản kháng quá kịch liệt? Hay vì cậu vẫn là xử nam, nên mặt kia không được?”

Bất kì người con trai nào, nếu bị cười nhạo năng lực về mặt kia đều sẽ rất tức giận, giống như Viên Đằng Phi bây giờ, cậu ta đứng bật dậy, mặt đỏ bừng nói: “Đó là vì cô ấy liên tục kêu cứu! Tôi không muốn cô ấy lên tiếng nên mới bịt miệng cô ấy lại! Không ngờ như vậy cũng làm cô ấy chết! Tôi có thể làm gì với người chết được chứ?”

Viên Đằng Phi sau khi nói xong, mặt tái nhợt, ngây người ngồi lại ghế, xem ra cậu ta đã ý thức được mình vừa nói sai rồi… Nhưng cậu ta vẫn ôm hi vọng, rằng cảnh sát tạm thời không tìm được thi thể.

Lúc này, Bạch Kiện ngồi một bên hà hơi lên cái đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn thời gian nói: “Thôi quên đi, cho cậu ta cơ hội mà cậu ta không muốn, chúng ta vẫn nên thôi đi, ngày mai còn phải dậy sớm để đến nhà máy hóa chất bỏ hoang kia nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui