Một người mẹ đơn thân dắt theo một đứa trẻ vài tuổi sống ở đây, nói thật..
thật sự là hơi rộng và trống trải quá
Phòng khách không có chỗ nào lạ thường, trừ trong không khí còn tràn ngập một mùi thối rữa từ xác chết ra, thì những mặt khác cũng tạm
Từ những vật bày biện trong nhà lúc còn sống, ắt hẳn Lư Cẩm là một người rất yêu mèo, bởi vì trong nhà có rất đồ dùng riêng cho mèo.
Trên tủ tivi phòng khách bày mấy tấm ảnh của Lư Cầm, có điều với trạng thái tinh thần của cô ta ngay lúc đó, thì chắc là được chụp từ trước khi sinh con
Ai cũng nói sau khi một người3phụ nữ làm mẹ thì tính tình ít nhiều cũng sẽ xảy ra một ít thay đổi
Tuy nhiên thay đổi lớn như Lư Cấm thì thật sự hiếm thấy.
Khi tôi quan sát tình trạng của phòng khách, nhóm Chú Lê cũng không nhàn rỗi, đều chia nhau đi vào mấy phòng khác xem xét tình huống..
Lúc này tôi phát hiện, tuy trong phòng không có một tấm ảnh nào của bé Tuấn Bác, nhưng đồ chơi của trẻ con vẫn cực nhiều.
Có điều nhìn những món đồ chơi này hình như trông đều rất đắt tiền, có lẽ là anh Lý gửi qua bưu điện đến đây, bởi vì trước đây anh ta cũng từng nói với Chú Lê rằng lâu lâu mình1lại mua một ít đồ chơi cho bé Tuấn Bác, bởi vì ở trong lòng anh ta vẫn hơi cảm thấy có lỗi với thằng bé.
Lúc này tôi cầm lấy một chiếc ô tô nhỏ trong thùng đồ chơi xem thử và thấy miếng nhựa bảo vệ trên pin vẫn chưa gỡ ra
Vì thế tôi nghi ngờ lấy thêm mấy món đồ chơi ra kiểm tra, phát hiện quả nhiên đều là đồ mới hoàn toàn, hầu hết đều chưa từng được lấy ra chơi.
Lòng tôi lập tức có sự ngờ vực
Theo lý, một cậu bé có đầu óc bình thường sao có thể thờ ơ với những món đồ chơi chứ? Nghĩ đến đây tôi bèn đứng dậy đi ra ngoài, gõ6cửa nhà hàng xóm bên cạnh.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, anh ta vừa thấy một người xa lạ đứng ở cửa nhà mình thì hỏi với vẻ mặt cảnh giác: “Cậu tìm ai?” Tôi mỉm cười chỉ sang cánh cửa đang mở của nhà Lư Cầm và nói: “Chào anh
Tôi được chủ nhà cách vách mời đến điều tra một việc, không biết có thể hỏi thăm anh một chút về chuyện liên quan đến Lư Cầm không?”
Người đàn ông vừa nghe tôi nói tới điều tra thì lập tức lơi lỏng cảnh giác: “Còn có công việc như thế à? Được, vậy câu hỏi đi! Dù sao chúng tôi cũng không biết nhiều lắm...”
Tôi4gật đầu và nói: “Không sao, anh biết gì cứ nói đó.”
Sau đó, người đàn ông này kể với tôi, bình thường Lư Cầm cực kỳ kín đáo, bọn họ làm hàng xóm đã nhiều năm, nhưng mỗi năm số lần gặp mặt nói chuyện đều không vượt quá mười lần.
Tuy bây giờ ở chung cư đều na ná như vậy, làm hàng xóm với nhau rất nhiều năm cũng không biết người ta họ gì, nhưng mà ngẫu nhiên gặp mặt vẫn sẽ phải gật đầu gì đó chứ?! Tuy nhiên Lư Cầm thì không
Kể cả là gặp mặt chính diện, cô ta cũng không chủ động chào hỏi hàng xóm.
Hơn nữa theo miêu tả của người hàng xóm này, không chỉ3Lư Cầm kỳ quặc mà ngay cả đứa con trai nhỏ của cô ta cũng chẳng kém, thằng bé không hề có chút xíu sức sống nào mà trẻ con nên có cả
Mỗi lần nhìn thấy thằng nhóc thì nó đều đi theo bên cạnh Lư Cầm với dáng vẻ âm u chết chóc...
Mấy năm nay, vì vụ mèo kêu nên Lư Cẩm lắp tường gỗ cách âm trong nhà, bởi vậy hàng xóm trái phải hầu như không nghe thấy nhà bọn họ có động tĩnh gì nữa
Nhưng vào mấy năm trước, nhất là hồi bé Tuấn Bác vẫn còn nhỏ xíu, hai bên hàng xóm cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng khóc của nó, dường như trước giờ nó là một đứa trẻ không khóc cũng không quấy.
Ngay trước Tết, cũng chính là trước khi Lữ Cầm xảy ra chuyện, anh ta có gặp được Lư Cầm ở cửa lần cuối cùng và chào hỏi cô ta theo phép lịch sự
Mặc dù Lư Cầm cũng có động tác đáp lại, nhưng trong mắt anh ta thì trạng thái tinh thần của Lư Cầm không tốt cho lắm
Hơn nữa lúc đó anh ta còn ngửi thấy trên người Lư Cầm có mùi thuốc sát trùng, rất gay mũi
Theo miêu tả của người hàng xóm này thì không khó để nhìn ra, mấy năm nay Lư Cầm vẫn sống theo kiểu người không ra người, ma không ra ma..
Bên cạnh cô ta, trừ một đứa con trai ra thì không còn có những người khác xuất hiện.
Nếu cô ta bị tà thần Nam Dương đó khống chế thật, vậy thì tất cả mọi chuyện đều rõ ràng
Bây giờ chỉ xem nhóm Chú Lê có thể tìm được dấu vết gì khác để lại trong phòng hay không
Theo lý thuyết, cảnh sát đã làm khám nghiệm hiện trường nơi này rồi, nếu thực sự có tượng đồng tà thần kỳ lạ giống như ở nhà Tổn Tả Đường, thì Bạch Kiện không thể nào không nói
Có một số việc, nếu không phải dân trong nghề chúng tôi thì rất khó phát hiện ra manh mối, cho nên vẫn phải xem bản lĩnh của Chú Lê và Đinh Nhất
Khi tôi quay lại, bọn họ đều đã tập trung cả ở một căn phòng cho trẻ con, xem ra ắt hẳn là trong căn phòng kia có vấn đề gì đó
Tôi bèn đi vào xem thử và thấy Chú Lê đang xé rách giấy dán tường trong phòng
Ngay sau đó chúng tôi phát hiện dưới giấy dán tường có che giấu một hình vẽ kỳ quặc màu nâu...
Đàm Lỗi ở cạnh hơi hoảng sợ nói: “Những thứ này là gì vậy?” Chú Lê xé mảnh giấy dán tường cuối cùng xuống rồi mới nói một cách mơ hồ: “Đây là một trận pháp vẽ bằng máu người, nhưng cụ thể là dùng để làm gì..
thì trong nhất thời chú cũng không rõ lắm.” Trong tình huống bình thường, chỉ cần là lúc ở cùng với chúng tôi, chuyện Chú Lê không làm được thì chú ấy cũng không giấu giếm, cũng chắc chắn sẽ không cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng nếu có người ngoài thì không chắc
Tôi nhìn hình vẽ kỳ quặc trên vách tường, nghĩ bụng đám Bạch Kiện cũng vô dụng thật, manh mối quan trọng thế mà cũng không phát hiện ra à? Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy cũng không thể trách bọn họ hoàn toàn được
Suy cho cùng, không phải mỗi hiện trường vụ án đều phải điều tra từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới hết lượt
Sau đó tôi chụp vài tấm ảnh ở đây và gửi cho Bạch Kiện, có lẽ anh ta nhìn thấy rồi trong lòng ít nhiều sẽ hơi hụt hẫng, buồn bực vì sao người của mình không phát hiện ra??! Lúc này tôi hỏi Chú Lê: “Làm sao chú phát hiện ra căn phòng này có vấn đề thế?”.
Chú Lê đáp với vẻ mặt đắc ý: “Thật ra việc này cũng không khó
Cháu xem màu sắc chỗ giấy dán tường đó không khớp với màu giấy dán tường ở phòng khác, rõ ràng là được dán lên sau..
Hơn nữa, quan trọng nhất là giấy dán tường của phòng này không được dán một cách chuyên nghiệp, có rất nhiều chỗ không được làm phẳng, chứng minh rất có thể chỗ này là do Lư Cầm tự dán.”