Người phụ nữ suy nghĩ rồi nói: “Được một thời gian rồi, chắc khoảng hơn một tháng, nhưng chưa đến hai tháng đầu
Chuyện cụ thể xảy ra thế nào tôi không rõ lắm, chỉ nghe qua những công nhân đến đây mua đồ nói chuyện thôi.”
Ra khỏi siêu thị, cuối cùng chúng tôi cũng có một cái tên, Hoàng Đại Lâm
Tiếc là bà chủ siêu thị này không biết nội tình sự việc..
nếu như muốn biết, có lẽ chúng tôi phải tìm người công nhân trẻ tuổi có vẻ mặt kỳ lạ khi nãy để hỏi thăm.
Từ nét mặt của người thanh niên kia không khó để nhận ra, cậu ta chắc chắn biết chuyện gì đó, nhưng với thái độ đó cậu ta sẽ không dễ dàng nói cho người lạ biết chuyện này..
Xem ra chúng tôi phải nghĩ cách mới được.
Sau đó3tôi và Đinh Nhất đi vào trong tòa ký túc xá mà người đàn ông đi như mèo kia đã vào, muốn đợi người thanh niên kia quay lại
Nhưng không biết tên nhóc đó đã lượn đi đâu, tôi và Đinh Nhất chờ dưới sảnh hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy cậu ta quay lại
Đinh Nhất nhìn đồng hồ và bảo: “Cậu về ngủ trước đi! Tôi ở đây chờ cho.” Tôi vừa định nói với anh ta là tôi không buồn ngủ, thì đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động, tôi còn chưa kịp có phản ứng thì Đinh Nhất đã kéo tôi sang một bên..
Tiếp đó nghe thấy một tiếng “rầm”, một người từ bên trên rơi thẳng xuống chỗ chúng tôi vừa đứng.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi và Đinh Nhất không thể ngờ được đúng1lúc chúng tôi vào đây xem xét thì lại có người rơi từ trên tầng trên xuống
Đinh Nhất vội qua kiểm tra tình trạng của người kia, còn tôi nhanh chóng gọi cấp cứu 120.
Lúc này Đinh Nhất quay lại nhìn tôi, nét mặt anh ta nặng nề, lắc đầu nói: “Không cứu được nữa...”
Tôi nhìn người thanh niên nằm trên đất, máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng mũi, có lẽ xương sườn đã đấm vào phổi, nhìn dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Khi xe cứu thương 120 chạy đến nơi thì người thanh niên trên đất đã tắt thở được một lúc rồi, một sinh mệnh cứ thế biến mất trước mắt chúng tôi, nhìn dáng vẻ có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi...
Một người mặc đồng phục nhân viên cấp cứu màu xanh thẫm tỏ vẻ chán nản, nói: “Không6biết nhà máy này bị làm sao nữa? Sao cứ hai ba ngày lại có người nhảy lầu vậy?”
Một nhân viên khác đứng bên cạnh thúc giục anh ta: “Nói nữa thì có ích gì! Mau đặt người lên xe đi!”
Ngay lúc này, người thanh niên khi nãy chúng tôi gặp đã quay lại, lúc cậu ta đẩy đám đông ra nhìn thấy thi thể trên mặt đất, mặt cậu ta cắt không còn giọt máu...
Cùng lúc đó Triệu Bắc Hân không biết từ chỗ nào hấp tấp vội vàng chạy đến, thấy chúng tôi cũng có mặt ở hiện trường vội thì thầm nói với chúng tôi: “Sao lại có người nữa nhảy lầu rồi?” Tôi đành gật đầu, sau đó chỉ vào người công nhân trẻ tuổi đang đứng chết lặng bên cạnh: “Sự tình hơi khó giải quyết, ông chuẩn bị4thông tin chi tiết về người chết và người thanh niên kia gửi qua cho tôi xem...”
Triệu Bắc Hân nhìn theo hướng tay tôi chỉ, sau đó nghi ngờ nói: “Cậu muốn thông tin của Mạnh Đào làm gì?”
Tôi nghe trong giọng Triệu Bắc Hân mang theo ý chất vấn, để không khiến ông ta nghi ngờ nên tôi chỉ bừa mấy người rồi nói: “Tôi không chỉ cần thông tin của cậu ta, còn người này, người này, và cả người này nữa...” Thật ra không phải tôi không tin Triệu Bắc Hân, nhưng mà trước khi làm rõ được chuyện xảy ra trong nhà máy thì không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của ai được
Vì có một số chuyện vẫn phải tận mắt nhìn thấy, tự tại mình nghe mới biết rõ được...
Chú Lê và Đàm Lỗi cùng nhau3xuống lầu, có lẽ tin này đã truyền ra khắp nhà máy
Tôi đi đến cạnh Chú Lê, sau đó thì thầm nói mấy câu với chủ ấy, chú ấy gật đầu nhẹ, rồi nói với Triệu Bắc Hân: “Tình hình trong nhà máy rất nghiêm trọng, nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề, chỉ sợ sẽ tiếp tục có công nhân xảy ra chuyện.”
Sắc mặt Triệu Bắc Hân cực kỳ khó coi, ông ta khẩn trương xoa xoa hai tay lại với nhau rồi nói: “Lê đại sự, theo ngài bây giờ nên làm thế nào? Không thể có thêm người chết ở đây được nữa! Nếu cứ tiếp tục có lẽ công nhân sẽ nghỉ việc hết mất.”
Chú Lê thở dài liên tục: “Như thế này đi, trước hết anh chuẩn bị một phòng họp, sau đó đem tài liệu chi tiết về người đã chết đến cho tôi xem sao..
Đặc biệt là người tên Mạnh Đào kia.”.
Chú Lê đã lên tiếng đương nhiên Triệu Bắc Hân không dám hỏi nhiều, vội vàng bảo với người bên cạnh mấy câu rồi rời đi ngay
Sau đó có người đưa chúng tôi đến phòng họp mà họ tiếp chúng tôi hôm nay, không bao lâu sau, Triệu Bắc Hân mang những tài liệu chúng tôi cần đến
Thật ra, tài liệu về những người khác chỉ để làm nền, thứ chúng tôi thực sự muốn là tài liệu chi tiết về người chết và người tên Mạnh Đào kia mà thôi...
Mạnh Đào có thể tạm thời để qua một bên, tôi mở tài liệu của người vừa chết ra, đó là một thanh niên còn chưa đến hai mươi tuổi, tên là Tôn Lương Tả, vừa vào nhà máy làm chưa được nửa năm
Quê ở huyện Lâm, ban đầu vào nhà máy cùng với mấy người bạn cùng quê
Theo tư liệu cá nhân của Tôn Lương Tả thì cậu ta hoàn toàn bình thường không có gì lạ, vô cùng bình thường, không có một điểm gì khác người.
Đương nhiên một người ở một thời điểm nào đó có khuynh hướng tự sát thì không thể nhìn ra trên hồ sơ cá nhân được
Thế là tôi đặt tài liệu của Tôn Lương Tả sang một bên, rồi cầm tài liệu của Mạnh Đào lên, tôi khá hiếu kỳ với người này.
Lời tên nhóc này nói quả nhiên không có câu nào là thật, rõ ràng lúc trước cậu ta nói mình mới vào nhà máy không lâu, nhưng trên hồ sơ thể hiện rõ cậu ta đã làm ở nhà máy này hơn ba năm
Xem ra trong lòng cậu ta đúng là có quỷ! Nếu không sao lại đi nói dối hai người lạ như chúng tôi chứ?
Bởi vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, có lẽ bây giờ Triệu Bắc Hân cũng chưa hiểu là đang có chuyện gì xảy ra, cho nên Chú Lê nhìn đồng hồ và nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, hôm nay cứ tạm thời đến đây đã có chuyện gì ngày mai nói tiếp
Hơn nữa tôi đoán là anh cũng phải đến bệnh viện một chuyến, chuyện hôm nay cũng đã xảy ra rồi, nếu sự tình có tiến triển thì lập tức báo cho chúng tôi.” Triệu Bắc Hân nghe xong biểu cảm như được đại xá, sau đó bảo thư ký văn phòng đưa chúng tôi ra ngoài trước, còn ông ta lập tức đi đến bệnh viện xem tình hình của Tôn Lương Tà...