Chỉ thấy cây cổ thụ này rung lên ba lần, một số rêu có bám trên cây lập tức rơi rụng xuống, bốn chữ lớn như vết sẹo được hình thành tự nhiên bất ngờ hiện lên trước mắt bọn họ.
Bạch Linh Nhi thấy thế bị dọa liên tiếp lùi về sau, cô ta nói: “Cái này..
Cái này thật sự là Sơn Thần lão gia!” Tuệ Không cũng kinh ngạc, không ngờ đêm qua hai người họ ở đây tránh mưa tránh sói, vậy mà không hề phát hiện cái cây này có vấn đề..
Xem ra nhất định là Sơn Thần lão gia dùng phép thuật che mắt rồi Nếu như là lúc bình thường thì Tuệ Không vẫn có tự tin có thể nhìn ra được, nhưng đêm qua do có Bạch Linh Nhi xuất hiện làm Tuệ Không bị phân tâm cho nên3mới không nhìn xuyên được phép thuật che mắt nhỏ bé này
Những điều làm Tuệ Không thấy lạ là lúc ông đặt tay lên cây lại không cảm giác được chút tà khí nào, không hề giống cổ thụ thành tinh! Xem ra vị Sơn Thần lão gia này phải là yêu quái khác mới đúng.
Tuệ Không nghĩ mãi, cảm thấy con rắn bắt đi Bạch Linh Nhi vô cùng quái lạ, có khi Sơn Thần lão gia lại chính là con rắn trắng đó thì sao? Lúc này ông nhìn thoáng qua Bạch Linh Nhi ở phía sau, ông biết rõ cô gái này ở bên cạnh sẽ làm mình vướng tay vướng chân, nếu như gặp được con rắn trắng thì cô gái này sẽ là công cụ để nó kiềm chế Tuệ Không
Nghĩ tới đây Tuệ Không xoay người nói với Bạch0Linh Nhi: “Cô nương có tin tưởng bần tăng không?” Bạch Linh Nhi nghe thể thì gật đầu và nói: “Đương nhiên, nếu không có đại sư cứu thì bây giờ tôi đã chết trong bụng rắn rồi.” Tuệ Không nghe thế vội vàng khoát tay, sau đó ngượng ngùng bảo: “Thật không dám giấu giếm, chỉ sợ là do tôi mà cô nương gặp phải chuyện này, cho nên dù bần tăng liều cái mạng này cũng phải đưa cô xuống núi trước mới được.” Bạch Linh Nhi nghe mà hơi cảm động, nhưng sau đó cô ta nhìn rừng cây xung quanh rồi nói: “Nhưng chúng ta đã đi ở chỗ này lâu như vậy rồi mà vẫn không ra được, không biết đại sư có biện pháp gì để chúng ta bình yên xuống núi?”
Tuệ Không khẽ mỉm cười trả lời: “Bạch5cô nương yên tâm, chỉ cần cô tin tưởng bần tăng là được...” Tuệ Không nói xong liền xé một mảnh vải trên chiếc tăng bào của mình rồi đưa nó cho Bạch Linh Nhi, ông nói: “Bạch cô nương, cô dùng cái này che mắt trước đi!” Bạch Linh Nhi thấy thể hơi sững sờ, rồi lập tức đỏ mặt nói: “Để tôi dùng khăn của mình!” Tuệ Không gật đầu: “Cũng tốt..
Lát nữa cô che mắt xong thì nắm lấy Lục Hoàn Tích Trượng của tôi, tôi sẽ dẫn cô ra khỏi cánh rừng bị yêu quái làm phép này.” Nói xong ông cũng dùng mảnh vải đó che mắt của mình, sau đó đặt một đầu thanh trượng của mình vào tay Bạch Linh Nhi và nói: “Bạch cô nương nắm chặt tích trượng của tôi...”
Bạch Linh Nhi lập tức gật đầu4đáp ứng: “Rồi, đã nắm chặt...” Miệng Tuệ Không niệm kinh Phật, sau đó nhanh chân đi về phía trước..
Theo Tuệ Không thì phép thuật che mắt chẳng qua là áp dụng cho “người có mắt”, cho nên Tuệ Không che kín hai mắt và chỉ dựa vào con đường trong trí nhớ, ông ấy tin rằng nhất định có thể đi ra khỏi cánh rừng bị làm phép này
Sau đó Tuệ Không vẫn luôn bịt mắt đi trên con đường núi, ông rất tin tưởng vào phán đoán của mình và cũng tin rằng mình nhất định có thể thoát khỏi chướng ngại vật của bản thân để đưa Bạch Linh Nhi bình yên xuống núi.
Tuệ Không nhanh chóng phát hiện ra con đường dưới chân trở nên dễ đi hơn nhiều, ông gần như không hề ngừng lại mà chỉ thỉnh thoảng mở9miệng hỏi thăm Bạch Linh Nhi phía sau có mệt hay không, nếu như mệt có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát
Nhưng lần nào Bạch Linh Nhi cũng bảo mình không mệt và vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Thời gian trôi qua khoảng hai nén hương thì Tuệ Không nghe được có tiếng chó sủa xung quanh, ông ấy biết rằng mình đã cách ngôi làng dưới núi không xa..
Thế là ông vui mừng nói với Bạch Linh Nhi ở phía sau: “Bạch cô nương! Chúng ta xuống núi rồi.” Nhưng lần này Bạch Linh Nhi không trả lời ngay lập tức giống như trước đây, Tuệ Không cảm giác không đúng nên lập tức kéo tấm vải che mắt xuống rồi quay lại nhìn, ông thấy thứ kéo cây tích trượng đâu phải Bạch cô nương, mà rõ ràng là một cây dây leo từ trên cây cổ thụ kia!
Tuệ Không thầm kêu không tốt, chẳng lẽ Bạch Linh Nhi lại bị yêu quái trên núi bắt đi! Nghĩ tới đây ông liên tục hối hận rằng đáng lẽ mình phải liên tục trò chuyện với Bạch cô nương mới đúng!
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, Tuệ Không đi ra khỏi núi nhưng lại thất lạc mất Bạch Linh Nhi điềm đạm đáng yêu
Ông ấy muốn quay lại núi tìm người nhưng lại cảm thấy trước tiên nên đến thôn Điểm Tỉnh tìm người giúp đỡ, dù sao tìm một cô gái trong ngọn núi mênh mông này không phải là chuyện một mình ông ấy có thể làm được.
Nghĩ tới đây Tuệ Không bước nhanh về hướng thôn Điềm Tỉnh, nhưng sau khi vào thôn hỏi thăm mới biết, nơi này chẳng người nào nhận ra Bạch Linh Nhi là ai? Có thôn dân trực tiếp nói: “Thôn Điềm Tỉnh chúng tôi không có ai họ Bạch cả.” Tuệ Không nghe xong mà trong lòng cảm giác nặng nề, rồi ông tiếp tục truy hỏi: “Vậy trong thôn này có gia đình nhà giàu họ Vương hay không?” Vị thôn dân đó nghe xong thì trả lời: “Mấy năm trước đúng là có một nhà giàu họ Vương, nhưng không biết đã trêu chọc ai mà trong một đêm cả nhà bị giết sạch, hơn nữa cái chết rất thảm không giống như người làm...” Tuệ Không không hiểu bèn hỏi lại: “Không giống như người làm? Vậy thì là cái gì làm?”
Lúc này vị thôn dân kia nói với vẻ mặt thần bí: “Nghe nói là rắn tiên trong núi, bởi vì cái gia đình giàu có họ Vương đó chính là kiếm tiền bằng cách bắt rắn luyện chế bí dược, mọi người xung quanh đây đều nói là do họ giết quá nhiều răn cho nên chọc giận rằn tiên trong núi, từ đó mới gặp quả báo.”
Tuệ Không nghe đến đó thì trợn tròn mắt, tự hỏi chẳng lẽ mình nghe lầm, chẳng lẽ nhà Bạch cô nương không ở thôn Điềm Tỉnh? Thế là ông bèn hỏi thăm thân dân ở đây xem xung quanh có thôn gì có chữ Điểm không? Vậy mà đáp án đều là phủ định, bọn họ trả lời cho Tuệ Không biết trong vòng trăm dặm quanh đây không có thôn nào có chữ “Điểm Tỉnh” cả.
Lúc đi ra khỏi thôn Điểm Tỉnh, mặt Tuệ Không vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ toàn bộ chuyện này đều là giả, người tự xưng là Bạch cô nương đã lừa gạt minh? Nhưng tại sao cô ta lại muốn làm như thế?