Sau đó Tuệ Không chuẩn bị dẫn Bạch Linh Nhi xuống núi trước, còn về phần cái gọi là Sơn Thần lão gia thì chờ ông đưa Bạch Linh Nhi về nhà xong rồi sẽ quay lại tìm cũng không muộn.
Trên đường đi xuống núi, Tuệ Không hỏi thăm Bạch Linh Nhi về truyền thuyết liên quan tới Sơn Thần lão gia của thôn bọn họ
Bạch Linh Nhi nói: “Thật ra ban đầu là thôn dân chủ động cùng nạp đồng nam đồng nữ cho Sơn Thần lão gia...”
Sau đó Bạch Linh Nhi chậm rãi kể sự tích về Sơn Thần lão gia cho Tuệ Không nghe..
Thật ra mấy năm về trước thôn dân chưa từng nghe nói về Sơn Thần lão gia gì cả, nhưng có thôn dân họ Liêu trong một lần lên3núi hái thuốc cho mẹ mình vô tình nhìn thấy trên một cây to dường như có mấy chữ viết do trời sinh, sau khi đọc thật kĩ thì nghĩa là “Sơn Thần lão gia”.
Lúc đó người thôn dân họ Liêu kia đang là người có thể thử làm mọi cách khi tuyệt vọng, anh ta nghĩ nếu đã để mình gặp Sơn Thần ở chỗ này thì phải vái lạy cầu khẩn Sơn Thần lão gia phù hộ mẹ mình có thể sớm ngày khỏi bệnh
Vì thể hiện lòng thành mà anh ta lấy mấy chiếc bánh dùng để lót dạ đặt ở phía dưới gốc cây.
Cũng không biết do trùng hợp hay thật sự có Sơn Thần lão gia mà nghe nói thôn dân họ Liêu này xuống núi được vài ngày thì mẹ0anh ta tự nhiên khỏi bệnh một cách thần kỳ
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền giữa hàng xóm láng giềng, mọi người nhao nhao lên cầm theo cống phẩm leo lên núi để hướng về cái gọi là Sơn Thần lão gia cầu nguyện.
Lúc đầu thôn dân bình thường đi cầu đều là mong muốn cha mẹ mạnh khỏe, gia đình bình an, cho nên đổ hiến cho Sơn Thần lão gia cũng chỉ đơn giản là một chút trái cây quả lê, quả đào, thực phẩm khô và đồ ăn nhẹ
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà một số nhà giàu nông thôn lúc đến cầu nguyện đều mang theo vật sống để hiến tế, giống như chỉ có như vậy mới chứng tỏ bọn họ thành kính hơn so với những5người bình thường quê mùa
kia...
Sau đó loại thờ cúng này càng trở nên nghiêm trọng, mấy nhà giàu trong thôn gần đó lúc làm lễ ganh đua so sánh với nhau, người dùng gà sống thì ta dùng dễ sống, người dùng heo sống thì ta dùng trâu sống! Tình huống như vậy tiếp tục đến tận ba năm về trước thì bắt đầu có người dùng đông nam và đồng nữ
Những nhà giàu trong thôn kia đều có tiền, cho nên bọn họ dùng những đứa trẻ nghèo khổ mà mình mua được để tế lễ
Chỉ cần ký giấy bán mình thì sống hay chết không còn phụ thuộc vào bản thân nữa.
Nhưng những người nghèo khổ bình thường đi đâu mà tìm trẻ em để tế lễ! Cho nên bọn họ chỉ có thể4tiếp tục dùng cống phẩm bình thường để hiến cho Sơn Thần lão gia
Nhưng các thôn dần dần phát hiện dùng cống phẩm bình thường hướng về Sơn Thần lão gia cầu nguyện không còn linh nghiệm giống như trước đây.
Đến tận năm ngoái ở đây phát sinh một trận hạn hán, liên tiếp mấy tháng trời không hề có một giọt mưa, nếu như vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ không thu hoạch được một hạt gạo nào, đến lúc đó mùa xuân sang năm mọi người sẽ phải chết đói.
Cuối cùng mấy thôn dân trong các làng thương lượng với nhau, mọi người cảm thấy chết hai đứa bé vẫn tốt hơn so với chết cả một đám trẻ con, cho nên bọn họ tập hợp đám trẻ của vài làng lại rồi9cùng bốc thăm để tuyển ra hai đứa bé đáng thương hiến tặng cho Sơn Thần lão gia.
Nói đến cũng thật thần kỳ, ngay ngày thứ hai sau khi thôn dân hiển tể đồng nam đồng nữ thì hạn hán kéo dài mấy tháng đã bị một trận mưa to hóa giải, lần này tất cả người dân xung quanh đó đều biết đây là Sơn Thần lão gia phù hộ.
Thế là mấy làng từ đó đã định ra một thỏa thuận, đó là hàng năm đều bốc thăm giữa các thôn chọn ra hai đồng nam đồng nữ hiến cho Sơn Thần để bảo đảm mưa thuận gió hòa, gia đình bình an
Tuệ Không nghe Bạch Linh Nhi kể xong thì than nhẹ: “A Di Đà Phật..
Điều này cũng quá tàn nhẫn! Không biết cha mẹ những đứa bé đó sẽ đau lòng đến mức nào!” Bạch Linh Nhi nghe thể lại mỉa mai: “Tôi thấy chưa chắc..
Nghe nói là những gia đình có đứa bé trai hoặc gái được tuyển chọn thì từ đó trở đi cha mẹ anh em của nó đều không lo ăn mặc, hàng năm đều sẽ được thôn phát lương thực, cho nên có một số cha mẹ còn mong con mình được chọn, cứ như thế cả nhà sau này sẽ không phải sống khổ sở nữa.”
Tuệ Không không tin nổi, nói: “Nói gì thế? Trên đời này sao có loại cha mẹ như vậy? Sao có thể vì một miếng ăn mà mặc kệ đứa con của mình?”
Bạch Linh Nhi thấy Tuệ Không không tin thì bất đắc dĩ nói: “Mọi người trên đời này không phải ai cũng từ bi như đại sự, có thể xả thân nuôi sói..
Đại đa số người lúc còn sống vẫn chọn bảo vệ mình trước tiên.”
Tuệ Không nghe thế thì sững sờ, ông không ngờ một cô gái nông thôn bình thường như Bạch Linh Nhi lại có thể nói lời những lời như vậy, vì thế ông không nhịn được mà thầm quan sát cô ta
Trước đó vì nam nữ khác biệt, hơn nữa do trời tối nhìn không rõ nên Tuệ Không chỉ thấy đại khái tướng mạo của Bạch Linh Nhi.
Nhưng lúc này nhìn thì ông phát hiện cô gái này rất đẹp, mặc dù trên người mặc bộ đồ bằng vải thô nhưng khó mà che lấp được vẻ lanh lợi..
Tuệ Không với kiến thức dày dặn của mình bỗng nhận ra cô gái này không đơn giản
Nghĩ tới đây Tuệ Không bèn thử hỏi Bạch Linh Nhi: “Bạch cô nương, không biết trong nhà ngoại trừ cha mẹ thì còn ai nữa không?” Bạch Linh Nhi nghe hỏi liền than nhẹ một tiếng, và nói: “Sức khỏe mẹ tôi không tốt nên lúc sinh tối xong thì không thể sinh được nữa
Có lúc tôi cũng thường nghĩ nếu như mình có anh hoặc em trai thì tốt, bởi vì như thế sẽ không bị ai bắt nạt.” “Ồ? Trong thôn có người bắt nạt các người à?” Tuệ Không hỏi.
Bạch Linh Nhi gật đầu một cái: “Ừ, mặc dù nhà chúng tôi không thể hiển tể đồng nam đồng nữ nhưng trong thôn có một nhà giàu họ Vương lại chọn trúng tôi, hắn nhất định phải cưới tôi làm thiếp
Nhưng cha mẹ tôi sống chết không đồng ý bởi vì tay nhà giàu họ Vương đó đã có đến sáu người tiểu thiếp rồi.”
Tuệ Không nghe thế thì tiếp tục truy hỏi: “Cô không chịu chẳng lẽ bọn họ lại ép buộc được hay sao?” Bạch Linh Nhi cười khổ, nói: “Ruộng của nhà tôi đều là thuế của nhà họ Vương, bọn họ đã nhắn là nếu tôi không chịu gả thì thuế ruộng sang năm sẽ tăng lên gấp ba...” Tuệ Không nghe xong nổi giận nói: “Có còn vương pháp hay không? Chẳng lẽ vì hắn có tiền nên có thể thích làm gì thì làm à?” Bạch Linh Nhi bất đắc dĩ thở dài: “Thói đời này chính là người ăn thịt người, đại sư theo đuổi chúng sinh bình đẳng chẳng qua chỉ là một mong ước tốt đẹp mà thôi...”
Tuệ Không nghe xong sững sờ, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.