Người Tìm Xác



Nhưng Chú Lê lại lắc đầu bảo: “Không đúng, đây không phải là nguyên nhân mà xương đầu của họ không thể dùng...”

Tôi nghe mà không hiểu bèn hỏi: “Vậy nguyên nhân là gì?”

Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta cứ giả thiết hai vụ giết người trước đó nếu như tất cả đều tạo thành mức độ nguy hại lớn nhất thì kết quả sẽ là gì?” “Vậy chắc chắn là một tai nạn khủng khiếp, không nói những chuyện khác mà trước tiên nói về Tống Tam Thủy, nếu như lúc đó người trên xe không chạy ra được thì sẽ có hai mươi đến ba mươi người bị thiêu sống!” Tôi nói

Chú Lê nghe thể thở dài, bảo: “Vậy là đúng rồi! Ba vụ giết người này nhìn từ bề ngoài không có liên quan gì, nhưng nếu tất cả đều thành công thì nhất định3sẽ hại chết rất nhiều người..

Có lẽ đó là mục đích của đối phương và cũng là lý do xương đầu của Lý Đại Khánh cùng với Tổng Tam không dùng được.” “Chú nói là đối phương muốn xương sọ phải là tập trung thật nhiều oán khí, cho nên Lý Đại Khánh và Tống Tam mới không dùng được?” Tôi hỏi

Chú Lê gật đầu: “Chắc là vậy..

Trong vụ án giết người thứ ba, Lưu Lực An thành công giết chết cả mười mạng người trong nhà, cho nên xương đỉnh đầu của hắn mới bị trộm mất.” Tôi nghe xong mà thấy rùng mình rồi lẩm bẩm nói: “Rút cuộc thi là ai..


Vì một cái xương sọ người mà có thể làm ra việc tàn ác đến vậy?”

Lúc này Chú Lê thở dài nói: “Chẳng cần biết người này là ai, chú tin rằng hắn sẽ không vì lấy0được xương sọ của Lưu Lực An mà dừng lại..

Chỉ sợ mục đích thật sự của hắn càng thêm đáng sợ.”

Tôi hiểu Chú Lê muốn nói gì, xương sọ của Lưu Lực An chỉ là một cái pháp khí, hoặc là nói nó chỉ vẻn vẹn là một công cụ, đối phương hao phí bao công sức đâu chỉ vì một cái bát sọ người đơn giản như thế, hắn nhất định muốn dùng cái bát xương sọ này để hoàn thành mục đích nào đó của mình.

Chỉ vẻn vẹn vì một cái pháp khí mà có thể tùy tiện hại chết rất nhiều người..

Vậy mục đích thật sự của hắn chẳng phải muốn dùng càng nhiều mạng người để hoàn thành hay sao?”

Nghĩ lại thì có khi do sự xuất hiện của chúng tôi đã làm rối loạn kế hoạch của đối phương nên mới có chuyện của Tổng5Tam Thủy và Lưu Lực An sau này

Nếu như lần đầu tiên Lý Đại Khánh đã thành công, vậy có phải sau đó hai người Tống, Lưu đều không cần phải chết?

Chú Lê thấy tôi có vẻ đắn đo suy nghĩ liền nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Tôi nghe thế liền do dự hỏi: “Chú nói..

Nếu như trước đó không phải vì chúng ta ngăn trở Lý Đại Khánh thì sau này Tống Tam Thủy và người nhà họ Lưu có phải không cần chết hay không?”

Chú Lê nghe thể thở dài nói: “Không thể nói như vậy, cháu nhìn một chút mấy người này, người nào mà không có tâm sự trong lòng? Ruồi bọ sẽ không bu vào quả trứng lành! Nếu không phải bản thân bọn họ có vấn đề thì sao có thể tùy tiện bị tà niệm mê hoặc chứ? Còn vấn đề ai chết4ai sống..

Điều này không phải tính như cháu đang nghĩ! Nếu lúc trước không phải cháu và Đinh Nhất ngăn cản Lý Đại Khánh, vậy thì những người bị hắn bắt cóc lúc đó bao gồm cả chú và những nhân viên cứu hỏa, nhân viên cứu hộ đi lên sau này..

Chắc chắn không ai may mắn thoát được


Cháu nhớ kĩ, những vấn đề này không phải cháu có thể quyết định, cháu chỉ cần nghe theo trái tim mình là được.”

Tôi nghe xong thấy cũng đúng, xem ra chính mình không cần đa sầu đa cảm như vậy..

Mọi người đều có số mệnh của mình và tôi cũng không phải chúa cứu thế, làm sao có thể cứu được tất cả mọi người? Chuyện trước mắt có thể làm chính là tìm ra kẻ đứng phía sau, hy vọng đừng có thêm người chết trên tay hắn

Nhưng bây giờ9tình huống chúng tôi đang nắm giữ trong tay quá ít, cho dù có Bạch Kiện giúp đỡ thì chúng tôi cũng không điều tra được đối phương làm cách nào trộm đi thi thể Lưu Lực An

Hơn nữa do vụ án có tính chất đặc thù cho nên những thủ đoạn điều tra thông thường bên phía Bạch Kiện đều không có tác dụng, bởi vậy trong nhất thời cả hai phía chúng tôi đều có cảm giác không biết ra tay ở đâu.

Bởi vì hôm sau là sang năm mới nên mấy người chúng tôi trước tiên mặc kệ chuyện này một ngày, cứ qua năm mới rồi tính tiếp! Những năm qua chúng tôi đều ở nhà Chú Lê đếm ba mươi, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Vì muốn đông vui nên năm nay tôi muốn gọi vợ chồng Chiêu Tài cùng tới, vậy mà lão Triệu nói ba mươi Tết mình phải trực! Chiêu Tài nghe xong lại bảo nhất định phải đưa sủi cảo cho chồng mình, nên không chịu đến nhà Chú Lê đón giao thừa.

Tôi nghe mà lắc đầu liên tục: “Hai vợ chồng nhà chị đúng là dính như sam, đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi mà một giây cũng không thể tách ra...”

Mặc dù cặp Chiêu Tài không tới những ngôi nhà nhỏ của Chú Lê vẫn náo nhiệt hơn so với những năm trước..


Bởi vì năm nay Chú Lê thêm ra một tên đệ tử là Đàm Lỗi, mà tôi còn gọi Viên Mục Dã tới, cậu ta cũng là một người cô đơn...

Đừng nhìn bình thường cậu ta ở bên cạnh đồng nghiệp không thể hiện ra sự cô đơn, nhưng đến lúc ăn Tết thì không như thế! Người có vợ thì về với vợ, không có vợ thì về với cha mẹ, cho nên tôi thực sự không đành lòng nhìn cậu ta ẻ loi một mình..

Thể là đêm ba mươi có năm người đàn ông cả lớn cả nhỏ cộng với một mèo một chú cùng ở bên nhau.

Bữa cơm đoàn viên nên tất nhiên là Chú Lê xuống bếp, với tay nghề như chúng tôi thì chỉ trợ giúp lặt vặt được thôi, có điều bận bịu chạy tới chạy lui một lúc chợt thấy cũng có mùi vị năm mới...Trong bữa ăn Đàm Lỗi cười nói với mấy người chúng tôi: “Nghe nói nửa đêm có pháo hoa, mọi người có muốn xem không?”

Lúc đầu tôi không có hứng thú với những thứ thể này, nhưng ánh mắt Viên Mục Dã sáng lên hỏi: “Thật à? Từ bé tôi đã thích bắn pháo hoa, giờ trong thành phố không cho bắn lung tung nên đi xem một chút cũng tốt.” Tôi nghe thể hiểu kỹ hỏi: “Không phải nói không cho đốt pháo à? Tại sao nửa đêm lại có pháo hoa?”

Viên Mục Dã nghe thể thì giải thích: “Không phải không cho đốt mà không được đốt lung tung, nhất định phải ở những vị trí được xác định.” “Đúng thế, nghe nói pháo hoa giao thừa này do chính phủ làm, còn cố ý xác định địa điểm của hoạt động này là ở sân chơi của một trường tiểu học đã nghỉ đông! Nhân viên công tác châm ngòi trong trường học, còn dân chúng đứng xem bên ngoài, rất an toàn...”

Tôi nghe xong liên tục cảm thán: “Giờ đây ăn Tết muốn nghe tiếng pháo cũng không được, thật sự càng ngày càng không có không khí Tết.” Chú Lê nghe tôi nói thế thì cười lắc đầu: “Có không khí hay không chẳng liên quan gì tới những vật này, do suy nghĩ của cháu thay đổi cho nên càng ngày mới cảm thấy không có không khí Tết.” Lúc đầu tôi và Đinh Nhất cũng không muốn tham gia vào trò vui này, nhưng cuối cùng không chịu nổi bị Đàm Lỗi và Viên Mục Dã kéo đi..

Trẻ hơn vài tuổi đúng là khác thật! Thế mà lại thấy hứng thú đối với chuyện nhàm chán thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui