May mà lúc này mẹ Lan San San đột nhiên nói chen vào: “Thứ này đúng là đã có mấy năm, nhưng lúc trước vẫn bày ở chỗ người phụ nữ kia, đầu năm nay mới đưa qua đây.” Lúc này, vẻ mặt ông chủ Lan hơi lúng túng, xem ra người phụ nữ kia trong lời mẹ Lan San San chắc là vợ chính thức của ông chủ Lan. Mặc dù chúng tôi đều biết ông chủ Lan có hai vợ, nhưng biết là một chuyện, nói toạc ra trước mặt lại là chuyện khác. Nếu là như vậy, xem ra món đồ trang trí bằng ngọc thạch xanh biếc tới đây cũng đúng với thời gian Viên Lãng xuất hiện... Lúc này tôi mới cẩn thận quan sát khối ngọc toàn thân xanh biếc kia. cả khối ngọc điêu khắc thành một ngọn núi nhỏ, trên núi3là rừng thông, chim bay vờn quanh... một cái cầu nhỏ nối với cái chòi trong núi, trong chòi có một cô gái thướt tha đang đứng, mặt đầy thẹn thùng nhìn xuống dưới núi. Phải nói tôi cũng không rành về ngọc, nhưng cũng có thể nhìn ra vật này không rẻ. Có câu nói, vàng có giá, ngọc vô giá, cuộc sống của con người ngày càng cao, ngọc thạch cũng tăng giá lên một bậc. Loại giàu xổi như ông chủ Lan, mua đồ cổ, tranh chữ dễ mắc lừa, trái lại cất giữ ngọc thạch càng ổn thỏa hơn
Chú Lê cẩn thận quan sát khối ngọc thạch trang trí, rồi lẩm bẩm: “Khối ngọc trang trí này tuy là đồ mới, nhưng quý là ở chất liệu ngọc tốt, người thợ lại điêu khắc giống như thật, đúng là một bảo bối hiếm có... chắc0hẳn lúc đầu ông chủ Lan phải trả một số tiền không nhỏ mới có thể giành được đúng không?”
Ông chủ Lan nghe Chú Lê khen khối ngọc thạch trang trí này, mặt đầy đắc ý nói: “Đúng thế đấy... Lúc tôi ở nhà bạn đã nhìn trúng cái núi ngọc này. Nhưng quân tử không giành vật yêu thích của người khác, dù trong lòng có thích thể nào đi nữa cũng không tiện trực tiếp mở miệng. Sau đó người bạn kia vì không có vốn làm ăn nên đồng ý đem núi ngọc này nhường cho tôi. Tôi cũng biết, nếu không phải ông ta gặp hoàn cảnh khó khăn, nhất định sẽ không bỏ vật yêu thích. Vì vậy tôi trả số tiền còn cao hơn số tiền ông ấy mua nó về, hơn nữa còn cam kết với ông ấy, nếu sau này ông5ấy trở lại như xưa, vẫn có thể chuộc lại với giá tiền này.”
Nghe ông chủ Lan nói vậy, lại nhìn khối ngọc vẫn trong tay ông ta thì hẳn người bạn kia của ông ta không thể trở lại như xưa... Vì vậy tôi cười nói: “Xem ra người bạn này của ông cũng không thành công.” Ông chủ Lan khẽ thở dài: “Đúng vậy! Ông ấy cầm tiền muốn đánh một trận cuối cùng, đáng tiếc vẫn thất bại đến táng gia bại sản...”
Chú Lê vội vàng hỏi: “Vậy bạn ông sau này thế nào?” Ông chủ Lan trầm giọng nói: “Ông ta và cả nhà tự sát...” Tôi nghe vậy thì hỏi ngay: “Vậy người bạn đó của ông họ gì?”
Ông chủ Lan không biết vì sao tôi lại hỏi vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ông ấy họ Chu...”
Tôi vừa nghe nói ông ta4họ Chu, trong lòng hơi thất vọng. Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu như Viên Lãng và người bạn này có quan hệ gì đó, thì sao ông chủ Lan có thể không biết chứ? Nhưng như vậy thì tất cả các đầu mối đến bạn ông chủ Lan đều bị đứt hết, cũng không có cách nào truy ra được quá khứ của khối ngọc này.
Cuối cùng, không còn cách nào, Chú Lê không thể làm gì khác là quyết định sau khi trời tối sẽ khai đàn làm phép, gọi ra âm hồn trong khối ngọc thạch để hỏi mọi chuyện. Bởi nếu muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề, thì nhất định phải tìm ra Viên Lãng rồi đưa hắn đi mới được.
Nếu không thì hôm nay dù chúng tôi giúp Lan San San phá thai ma trong bụng, nhưng cũng khó đảm bảo sau9này Viên Lãng không tiếp tục dây dưa với cô bé, cho nên chỉ có giải quyết âm hồn này, chuyện này mới có thể giải quyết hoàn toàn được.
Vì vậy, tối đó, Chú Lê để vợ chồng ông chủ Lan tạm tránh đi, chỉ để Lan San San một mình... Chuyện khai đàn làm phép sau đó đã có Chú Lê và Đàm Lỗi lo liệu, còn tôi và Đinh Nhất ở bên cạnh Lan San San, đến khi âm hồn kia xuất hiện thì bảo vệ cô bé chu toàn.
Sau khi Chú Lê tính toán được thời gian, bèn dán lên núi ngọc có giá trị không rẻ kia một lá bùa vàng, sau đó đọc thần chú gọi âm hồn Viên Lãng về. Chỉ chốc lát, trong phòng nổi lên một trận gió lạnh, nhiệt độ xung quanh hơi giảm xuống.
Lan San San bên cạnh tôi đột nhiên run rẩy cả người giống như đang sợ hãi... Tôi thấy vậy thì nhẹ nhàng xoa dịu cô bé: “Không sao đâu, em không cần sợ hãi, có bọn anh đây...” Lúc này thấy một người thanh niên cao gầy, ăn mặc giản dị xuất hiện phía sau núi ngọc, nhìn bề ngoài cậu ta thì đúng là người mà Lan San San đã phác họa trong tranh. Lan San San vừa rồi còn rất sợ hãi, sau khi nhìn thấy hắn thì lập tức đứng lên gọi lớn: “Anh Lãng!”
Tôi thấy vậy lòng thầm nghĩ, thật đúng là một con bé si tình. m hồn này đã hại cô bé thành như vậy, thế mà còn nhớ thương anh Lãng cơ đấy!
Lúc này, Viên Lãng đứng phía sau núi ngọc, thấy chúng tôi đứng cùng Lan San San cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại, mặt hắn đầy thản nhiên, nói: “Nếu các người đã tìm được tôi, tôi cũng không còn gì để nói nữa... nhưng tôi không phải cố ý hại San San, tôi cũng không biết con người lại có thể mang thai đứa con của ma quỷ.”
Chú Lê lắc đầu, nói: “Nếu cậu đã biết cậu là ma còn San San là người, sao lại đụng tới cô bé? Biết rõ chuyện sẽ chẳng có kết quả, làm vậy thì có ý nghĩa gì?”
Viên Lãng cười khổ sở, nói: “Tôi bị kẹt trong vật này thực sự quá cô đơn... Lúc đầu tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện với mình. Nhưng sau đó, tôi phát hiện mình dần thích cô gái nhỏ đơn thuần này, hơn nữa tôi biết cô ấy cũng thích tôi.”
Tôi hơi tức giận bảo: “Đó là vì cô bé không biết anh thực sự là thứ gì!”. Viên Lãng nghe vậy mặt hơi khựng lại, xem ra tôi nói trúng nỗi đau trong lòng hắn, chắc hẳn trong lòng hắn cũng để ý nhất chuyện này.
Nhưng lúc này, Lan San San đột nhiên khóc và nói với Viên Lãng: “Anh Lãng, tại sao anh lại lừa em? Em không quan tâm anh là người hay là ma, em chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh thôi.”