Khi cậu ta đưa người đến hiện trường kiểm tra, lúc nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, bên trong mấy túi rác màu đen đều là những mẩu tay chân, máu thịt của con người.
Pháp y đã gom hết những túi rác đó lại, bước đầu nhận định, người này là nam giới trưởng thành, nhưng ở đây chỉ có tứ chi của người đó, còn các bộ phận khác như đầu, đùi và toàn bộ nội tạng thì không biết ở đâu.
Viên Mục Dã nhìn tình huống như vậy, lập tức cho người tìm kiếm các bộ phận còn lại ở khu vực xung quanh, tranh thủ trước khi vụ này gây ra phản ứng hoang mang trong quần chúng,2phải tìm được toàn bộ thi thể
May mà sau khi tiến hành lục soát với cường độ cao, bọn họ nhanh chóng tìm được những bộ phận còn lại.
Nhưng khi pháp y mang thi thể về làm các thủ tục kiểm tra, lại phát hiện ADN của người này lại khớp với một nạn nhân đã chết trong một vụ án khác bảy năm trước.
Năm đó, cảnh sát điều tra một vụ án mạng liên hoàn lớn, đã tiến hành thu thập ADN của nam giới trưởng thành trên quy mô lớn, mà ADN của người chết trong vụ án này, trùng khớp với ADN của một công dân trong ngân hàng dữ
liệu.
Vấn đề chính là ở đây, vì theo hồ7sơ, người đàn ông kia đã qua đời bảy năm trước, danh tính của anh ta cũng đã bị xóa khỏi sổ hộ khẩu, sao bảy năm sau thi thể của anh ta lại xuất hiện ở đây? Cho nên hôm nay Viên Mục Dã đến tìm tôi, là hy vọng tôi có thể đi cùng cậu ta xem cái xác này, để xem tại sao chết rồi lại sống lại? Mà sống lại rồi lại chết đi?
Tôi thầm nghĩ trong lòng, sao vụ án Viên Mục Dã kể nghe quen thế nhỉ? Tôi vội hỏi cậu ta: “Người chết bảy năm trước tên là gì?”
“Triệu Hoành Minh...”
Tôi và Đinh Nhất nhìn nhau, không ngờ trên đời lại có chuyện trùng9hợp như thế, chúng tôi nghĩ đủ cách để tìm thi thể Triệu Hoành Minh, không ngờ anh ta lại tự tìm đến tận cửa.
Sau đó, tôi kể tóm tắt cho Viên Mục Dã nghe về mối quan hệ giữa người mà tôi nhờ cậu ta điều tra, Lý Na, với Triệu Hoành Minh, Viên Mục Dã nghe xong cũng rất ngạc nhiên: “Không ngờ câu chuyện này lại phức tạp như vậy..
Cho nên anh mới nhờ tôi điều tra về những bất động sản đứng tên Lý Na và người nhà của cô ta, anh nghi ngờ một trong những chỗ đó là hiện trường phân xác?”
Tôi gật đầu: “Tất nhiên là vậy rồi, loại chuyện như vậy còn đến5nhà ai làm được nữa?”.
Viên Mục Dã hưng phấn cầm điện thoại lên, trước tiên là gọi cho đồng nghiệp yêu cầu điều tra thông tin về Lý Na, cậu ta muốn ngay lập tức biết tất cả những bất động sản có liên quan đến Lý Na và người nhà cô ta ở đâu? Chưa tra thì chưa thấy liên quan, nhưng điều tra rồi thì lập tức phát hiện ở gần núi Bích Hà có một căn biệt thự thuộc về cha mẹ Lý Na...
Có cảnh sát tham gia vào mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều, Viên Mục Dã thông qua camera giám sát quanh khu vực nhà Lý Na, phát hiện đêm hôm qua, cha Lý Na3từng lái xe đến nhà con gái.
Đầu tiên, cha Lý Na lái ô tô vào gara của biệt thự, không bao lâu sau, hai cha con họ cùng nhau vội vàng rời đi, lúc này trong cốp sau chắc chắn đang giấu Triệu Hoành Minh đã hôn mê bất tỉnh..
sau đó cảnh sát lại lấy video giám sát trên đường, phát hiện chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự của cha mẹ Lý Na ở gần núi Bích Hà
Mấy tiếng sau, Lý Na ra khỏi nhà, bắt xe rời đi, còn cha cô ta vẫn ở trong biệt thự đến nửa đêm, mới nhanh chóng lái xe rời đi.
Theo lý thuyết, nếu muốn vứt xác, cha Lý Na cũng không nên vứt gần như thế? Có lẽ do tuổi cũng đã cao, sức khỏe cũng yếu đi, việc phân xác cũng mất nhiều thể lực, nên không còn sức đem thi thể vứt ra xa nữa.
Sau đó Viên Mục Dã nhanh chóng xin lệnh lục soát, tiến hành điều tra triệt để căn biệt thự của cha mẹ Lý Na
Nhưng có một điều cảnh sát không ngờ đến, là cha Lý Na khi thấy cảnh sát đến, lập tức nhận tội, nói chính mình đã giết Triệu Hoành Minh, không liên quan đến con gái mình
Lúc đó cha Lý Na đã hơn bảy mươi tuổi, ông ta làm như vậy đơn giản là vì nghĩ rằng dùng cái mạng già của mình đổi lấy sự bình yên, tương lai cho con gái
Nhưng ông ta cũng quá coi thường năng lực phá án của cảnh sát: Ông ta muốn gánh hết là gánh được sao?
Chỉ có điều, chúng tôi không biết nên nói sự thật này với cha mẹ Triệu Hoành Minh thế nào, con trai vốn đã chết bảy năm trước đột nhiên sống lại, nhưng bọn họ cũng chỉ được một lần gặp gỡ mơ hồ rồi lại âm dương cách biệt.
Nhưng chuyện này có thể trách ai? Nếu như lúc trước Triệu Hoành Minh không có mưu đồ bất chính, thì sao có những chuyện sau này? Anh ta đưa ra một quyết định hoang đường, hủy hoại gia đình mình, càng hủy đi cả tương lai của con anh ta..
Không biết sau này đứa bé lớn lên sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào
Chuyện đến nước này đã không còn việc của chúng tôi nữa
Còn việc nói chuyện với cha mẹ Triệu Hoành Minh thế nào, thì đó là việc của Chú Lê..
Dù sao chú ấy làm công tác tư tưởng cũng tương đối tốt
Mà vụ án phân xác này cũng trở thành một vụ án chấn động cả nước, đâu đâu cũng có người bình luận.
Thật ra, làm nghề này đã được một thời gian, thấy qua không ít những vụ án ly kỳ, nhưng bất kể vụ án đó hung ác thể nào, bên trong có bao nhiêu nội tình bí ẩn, tóm lại điều tra đến cùng tất cả đều là do con người làm ra
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật, sau này lên Thiên Đường hay xuống Địa Ngục..
đều do bản thân mình tự chọn.
Sau khi chuyện này kết thúc, chúng tôi mới nhớ đến việc cảnh sát ở quê Đàm Lỗi vẫn đang chờ cậu ta về nhận diện! Họ nói là đã tìm được anh em họ Trần kia
Nhưng trước khi đi chúng tôi không ngờ rằng, lần này Đàm Lỗi lại đến để xác nhận thi thể của anh em nhà họ Trần.
Tôi cảm giác cảnh sát cố ý không nói rõ, vì bọn họ sợ nếu chúng tôi biết được lần này đã nhận diện là nhận diện thi thể sẽ sợ hãi không dám đi, cho nên mới nói mập mờ là có suy đoán mới
Thật ra, bọn họ cũng cả nghĩ, chúng tôi làm nghề gì chứ? Nhìn hai cái xác cũng có thể sợ sao? Mấy ngày nay thỉnh thoảng Đàm Lỗi lại nhớ được một ít hình ảnh hôm đó, nhưng đó chỉ là những hình ảnh rời rạc, không hoàn chỉnh, cho nên cậu ta cũng không thể tìm được manh mối gì từ trong đó.
Khi chúng tôi đến nơi, cảnh sát Chu phụ trách vụ án áy náy nói: “Thật ra thân phận của hai người này đã được xác nhận, chính là anh em nhà họ Trần! Chúng tôi gọi Đàm Lỗi đến đây là vì muốn cậu ấy xác nhận lại chúng có phải là kẻ tình nghi bắt cóc khi đó không.” Đàm Lỗi khó xử nó: “Chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi vẫn chưa nhớ lại được rõ ràng, cho nên cũng không biết có thể giúp các anh hay không...”
Cảnh sát Chu vội vàng bảo: “Không sao, biết đâu nhìn mặt anh em nhà họ Trần, cậu lại nhớ ra điều gì thì sao?